Tác giả: Đặng Ngọc Ngận
cô gái ngồi vụng dại
sau góc cửa thẹn thùng chờ - sau góc cửa bâng khuâng
cô nhẹ nhàng - tự mơn trớn gót chân
chầm chậm hát - bản tình ca - một mình - cô cũng hát
***
lời hát kia chìm sâu trong ngột ngạt
nằm im nghe - sao rộn rã không lời
đôi bàn tay sờ soạng - tóc rối bời
đêm vụng dại
cô gái ngồi vụng dại
nghe trong không gian một thức mùi khắc khoải
chắc tại đợi chờ nên hóa phép xót xa
chắc tại đợi chờ nên đốm lửa hôm qua
vừa dụi tắt đã bật lên - thành ánh sáng
đôi chân cô lại nhẹ nhàng lơ đãng
tự bàn tay mình cô vén nhẹ những chiếc khuy
đôi mắt trong đêm - chốc chốc - nghĩ ngợi gì
trong nghĩ ngợi - lại đánh rơi - những nỗi niềm khó tả
đôi môi gầy - hiền từ - xa lạ quá
chắc tại chờ đợi nhiều - nên nứt nẻ cằn khô
bóng đêm dài - lại ăm ắp ôm cô
trong lúc ấy - cô lại cần một bàn tay xa lạ
trong lúc ấy - cô lại cần - khát khao - hơi thở
phả vào cô - và vây bủa vào cô
đêm - không gian tím lặng - ngắt như tờ
cô gái ấy lại ngồi yên - không khóc
đôi mắt cô ngây thơ - không mệt nhọc
vẫn cháy ngời - hy vọng - đợi - chờ - mong
đôi mắt dài - sâu thẳm - cả gót chân
khẽ cựa quậy và tự mình mơn trớn
đôi bàn tay cô khẽ khàng gờn gợn
ôm đôi vai- trong thao thức - nguyện cầu
chúa ở đâu - có trong những đêm sâu?
chúa có thấy - con chiên của người từ từ đang góa bụa
chúa có thấy - người ngồi sau khung cửa
là một cô - con gái - đợi chờ
đôi mắt cô - không khép lại bao giờ
để giọt lệ nồng nàn sẽ mãi không thể chảy
cô vẫn buồn - cô đơn - và ngồi đấy
vẫn y nguyên như vậy vẫn y nguyên
từng mảnh đêm - như ánh lửa tật nguyền
ôm cô mãi - khi thứ cô cần là những dòng thở của con người - những dòng - thủy chung - nguồn cội...
***
đêm mồ côi
cô gái ngồi vụng dại
sau góc cửa thẹn thùng chờ - sau góc cửa bâng khuâng
cô nhẹ nhàng - tự mơn trớn gót chân
chầm chậm hát - bản tình ca - một mình - cô cũng hát
...
sau góc cửa thẹn thùng chờ - sau góc cửa bâng khuâng
cô nhẹ nhàng - tự mơn trớn gót chân
chầm chậm hát - bản tình ca - một mình - cô cũng hát
***
lời hát kia chìm sâu trong ngột ngạt
nằm im nghe - sao rộn rã không lời
đôi bàn tay sờ soạng - tóc rối bời
đêm vụng dại
cô gái ngồi vụng dại
nghe trong không gian một thức mùi khắc khoải
chắc tại đợi chờ nên hóa phép xót xa
chắc tại đợi chờ nên đốm lửa hôm qua
vừa dụi tắt đã bật lên - thành ánh sáng
đôi chân cô lại nhẹ nhàng lơ đãng
tự bàn tay mình cô vén nhẹ những chiếc khuy
đôi mắt trong đêm - chốc chốc - nghĩ ngợi gì
trong nghĩ ngợi - lại đánh rơi - những nỗi niềm khó tả
đôi môi gầy - hiền từ - xa lạ quá
chắc tại chờ đợi nhiều - nên nứt nẻ cằn khô
bóng đêm dài - lại ăm ắp ôm cô
trong lúc ấy - cô lại cần một bàn tay xa lạ
trong lúc ấy - cô lại cần - khát khao - hơi thở
phả vào cô - và vây bủa vào cô
đêm - không gian tím lặng - ngắt như tờ
cô gái ấy lại ngồi yên - không khóc
đôi mắt cô ngây thơ - không mệt nhọc
vẫn cháy ngời - hy vọng - đợi - chờ - mong
đôi mắt dài - sâu thẳm - cả gót chân
khẽ cựa quậy và tự mình mơn trớn
đôi bàn tay cô khẽ khàng gờn gợn
ôm đôi vai- trong thao thức - nguyện cầu
chúa ở đâu - có trong những đêm sâu?
chúa có thấy - con chiên của người từ từ đang góa bụa
chúa có thấy - người ngồi sau khung cửa
là một cô - con gái - đợi chờ
đôi mắt cô - không khép lại bao giờ
để giọt lệ nồng nàn sẽ mãi không thể chảy
cô vẫn buồn - cô đơn - và ngồi đấy
vẫn y nguyên như vậy vẫn y nguyên
từng mảnh đêm - như ánh lửa tật nguyền
ôm cô mãi - khi thứ cô cần là những dòng thở của con người - những dòng - thủy chung - nguồn cội...
***
đêm mồ côi
cô gái ngồi vụng dại
sau góc cửa thẹn thùng chờ - sau góc cửa bâng khuâng
cô nhẹ nhàng - tự mơn trớn gót chân
chầm chậm hát - bản tình ca - một mình - cô cũng hát
...