Tác giả: Nguyên Thạch
Dáng ai trong chiều xuân
Tôi có người quen ở phương xa
Thường ra biển Thái ngóng quê nhà
Có khi u uẩn dòng ngấn lệ
Dáng anh buồn lắm, lúc chiều tà.
Mấy mùa xuân nhớ, xuân viễn xứ
Thầm đếm cô đơn nhuốm muộn phiền
Đêm ba mươi Tết, trà độc ẩm
Mơ về xuân cũ, xuân đoàn viên.
Xuân chốn tha phương không mai nở
Đầu năm nhạt nhẽo những gói quà
Trầm ngâm lạc giữa xuân tiết lạnh
Lòng anh cô đọng bao xuân qua.
Ngày rời đất mẹ, anh trẻ lắm
Vóc dáng thư sinh, nhựa sống đầy
Cuộc sống xứ người danh thành đạt
Đau đáu quê xưa, đời lất lây…
Xuân nay, lại cũng nhớ xuân xa
Tâm tư gởi trọn đến quê nhà
Dáng ai thểu não chiều xuân vắng
Người trai trẻ ấy, giờ đã già!.
Nguyên Thạch
Tôi có người quen ở phương xa
Thường ra biển Thái ngóng quê nhà
Có khi u uẩn dòng ngấn lệ
Dáng anh buồn lắm, lúc chiều tà.
Mấy mùa xuân nhớ, xuân viễn xứ
Thầm đếm cô đơn nhuốm muộn phiền
Đêm ba mươi Tết, trà độc ẩm
Mơ về xuân cũ, xuân đoàn viên.
Xuân chốn tha phương không mai nở
Đầu năm nhạt nhẽo những gói quà
Trầm ngâm lạc giữa xuân tiết lạnh
Lòng anh cô đọng bao xuân qua.
Ngày rời đất mẹ, anh trẻ lắm
Vóc dáng thư sinh, nhựa sống đầy
Cuộc sống xứ người danh thành đạt
Đau đáu quê xưa, đời lất lây…
Xuân nay, lại cũng nhớ xuân xa
Tâm tư gởi trọn đến quê nhà
Dáng ai thểu não chiều xuân vắng
Người trai trẻ ấy, giờ đã già!.
Nguyên Thạch