Tác giả: Hồng Dương
Ta chợt thấy! trăng buồn trong ngây dại
Mãi đợi chờ tê tái những ngày qua
Màn sương mơn áng bạc trắng la đà
Tâm nhòa nhạt rồi tan đi một mảnh
Rồi chợt thấy! Dòng đời sao khổ hạnh
Đêm hững hờ giá lạnh với tri nhân
Bụi thời gian lấp liếm hết mắt trần
Hồn vô cảm ngại ngần chi lắm rứa !...
Trăng lằng lặng vẫn đi tìm lời hứa
Của ngàn xưa chia nửa áng tơ tình
Có những đêm trăng chẳng sáng lung linh
Nên đã khuyết giữa thinh không trời đất
Ta nhận thấy dòng đời luôn được mất
Mất để tìm cái thật giữa hư vô
Được để thêm cái tình ngãi xô bồ
Như sóng cuộn nhấp nhô xa trôi nổi
Có những lúc trăng buồn đi lạc lối
Mây vuốt ve gió thổi đến xa ngàn
Như dòng đời lắm lúc thật gian nan
Hồn ngụp lặn rã tan như trăng vỡ
Bỗng chợt thấy!... giữa dòng sâu dang dở
Chút dư hương mắc ở mảnh thân gầy
Nắng nhạt mờ rong ruỗi với làn mây
Trong sâu thẳm mắt đầy đong nỗi nhớ....
Mãi đợi chờ tê tái những ngày qua
Màn sương mơn áng bạc trắng la đà
Tâm nhòa nhạt rồi tan đi một mảnh
Rồi chợt thấy! Dòng đời sao khổ hạnh
Đêm hững hờ giá lạnh với tri nhân
Bụi thời gian lấp liếm hết mắt trần
Hồn vô cảm ngại ngần chi lắm rứa !...
Trăng lằng lặng vẫn đi tìm lời hứa
Của ngàn xưa chia nửa áng tơ tình
Có những đêm trăng chẳng sáng lung linh
Nên đã khuyết giữa thinh không trời đất
Ta nhận thấy dòng đời luôn được mất
Mất để tìm cái thật giữa hư vô
Được để thêm cái tình ngãi xô bồ
Như sóng cuộn nhấp nhô xa trôi nổi
Có những lúc trăng buồn đi lạc lối
Mây vuốt ve gió thổi đến xa ngàn
Như dòng đời lắm lúc thật gian nan
Hồn ngụp lặn rã tan như trăng vỡ
Bỗng chợt thấy!... giữa dòng sâu dang dở
Chút dư hương mắc ở mảnh thân gầy
Nắng nhạt mờ rong ruỗi với làn mây
Trong sâu thẳm mắt đầy đong nỗi nhớ....