Tác giả: Nguyễn Vạn Thắng
Trời đã vào Thu lá úa tàn
Gió mang niềm nhớ chiều Thu sang
Nắng vàng chiếu rọi xuyên cành lá
Nuối tiếc thời gian chuyện lỡ làng
Đã mấy năm rồi mãi vắng xa
Tha hương đất khách nhớ quê nhà
Thương màu phượng vỹ, ngôi trường cũ
Thương tóc em bay dưới nắng tà
Sao quên phượng vỹ đỏ sân trường
Áo trắng học trò thật dễ thương
Nhặt cánh phượng hồng bên lối nhỏ
Ép vào trang sách mãi còn vương
Giờ đây cánh phượng có còn bay ?
Có nắng vàng lên suối tóc gầy
Lối cũ hôm nào mưa tháng Hạ
Tình mình ngày tháng mãi thương vay
Cứ lần phượng nở, mùa ve sầu
Giọt lệ hôm nào lúc tiễn nhau
Phố vắng chiều nay sao vắng lạ
Mình tôi lẻ bước chiều mưa ngâu
Tựa giấc chiêm bao của thuở nào
Mùa hoa phượng vỹ đẹp làm sao
Cánh hoa kỷ niệm ngày xưa đó
Giờ vắng xa nhau mắt lệ sầu
Đất khách trời Thu giá lạnh rồi
Sương mù giăng kín, lá vàng rơi
Tình xa, xa mãi bao giờ gặp
Nên mãi lòng tôi ...nhớ một người
Nắng Hạ qua rồi Thu lại sang
Đời như chiếc lá rụng rơi tàn
Bao mùa Thu đến rồi đi mất ?
Tình đến trong tôi ...chỉ một lần ...
Nguyễn Vạn Thắng
Gió mang niềm nhớ chiều Thu sang
Nắng vàng chiếu rọi xuyên cành lá
Nuối tiếc thời gian chuyện lỡ làng
Đã mấy năm rồi mãi vắng xa
Tha hương đất khách nhớ quê nhà
Thương màu phượng vỹ, ngôi trường cũ
Thương tóc em bay dưới nắng tà
Sao quên phượng vỹ đỏ sân trường
Áo trắng học trò thật dễ thương
Nhặt cánh phượng hồng bên lối nhỏ
Ép vào trang sách mãi còn vương
Giờ đây cánh phượng có còn bay ?
Có nắng vàng lên suối tóc gầy
Lối cũ hôm nào mưa tháng Hạ
Tình mình ngày tháng mãi thương vay
Cứ lần phượng nở, mùa ve sầu
Giọt lệ hôm nào lúc tiễn nhau
Phố vắng chiều nay sao vắng lạ
Mình tôi lẻ bước chiều mưa ngâu
Tựa giấc chiêm bao của thuở nào
Mùa hoa phượng vỹ đẹp làm sao
Cánh hoa kỷ niệm ngày xưa đó
Giờ vắng xa nhau mắt lệ sầu
Đất khách trời Thu giá lạnh rồi
Sương mù giăng kín, lá vàng rơi
Tình xa, xa mãi bao giờ gặp
Nên mãi lòng tôi ...nhớ một người
Nắng Hạ qua rồi Thu lại sang
Đời như chiếc lá rụng rơi tàn
Bao mùa Thu đến rồi đi mất ?
Tình đến trong tôi ...chỉ một lần ...
Nguyễn Vạn Thắng