Bến Quê Hương

Tác giả: Mặc Tiêu Phong

Nơi sinh ra,Quê cha đất tổ gọi là quê hương, mà nơi gia đình ta chuyển đến sống từ thủa ấu thơ gắn liền với bao kỷ niệm buồn vui rồi trưởng thành cũng là quê hương.người ta gọi là quê hương thứ 2.
Theo thời gian, ta lớn lên, mỗi người có một con đường để đi đến tương lai. Rời xa quê hương với bao háo hức và hoài bão.rời xa cha mẹ, người thân, để quay cuồng trong nhịp sống hối hả. đôi lúc, thật sự ta quên lãng mất quê hương đang bình lặng cánh đồng, con đê từng ngày so với thành phố nhộn nhịp phồn hoa....
Để có lúc nào đó, trong tâm hồn,bất chợt ta rất thèm nghe tiếng la mắng của cha mẹ, ta thèm bữa cơm đầm ấm quây quần bên gia đình, ta thèm nhìn dòng sông, ụ rơm vàng , cánh đồng xanh, hay thích đùa giỡn với con chó đang mừng chủ quẩy đuôi ngúng nguẩy, nhảy nhót chạy khắp sân nhà....tất cả những điều đó đều là quê hương:
"khi ta ở chỉ là nơi đất ở
khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn"
(CLV)
quê hương của mỗi người một khác, nó hình thành trong ký ức tuổi thơ....
Ai đi xa mà chẳng có lúc nhớ quê,nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ người thân, bạn bè....


BẾN QUÊ HƯƠNG

Lội sông, trèo núi đã từng
Nghĩ sông nhớ mẹ, nghĩ rừng nhớ cha
Nghĩ ngày thơ cũ thiết tha
Tình cha nghĩa mẹ đậm đà hương quê
Chiều nay dõi mắt ngóng về
Cánh chim còn mõi,đời mê mệt dài
Cánh nào đậu bến tương lai
Cánh nào đậu bến quê hoài nhớ thương... !
người đi vạn nẻo con đường
bến quê bạc tóc pha sương mắt nhòa....
Mặc Tiêu Phong
23.8.014
Chưa phân loại
Uncategorized