Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Âm Vang Từ Sâu Thẳm
Hoàng hôn dưới bóng hoàng hôn
Trầm ngâm nghĩ chuyện mất còn, đổi thay…
Dạt dào quấn ngọn heo may
Bâng khuâng dĩ vãng, lắt lay nỗi niềm!
Nhớ xưa mỏng mảnh nan thuyền
Gió giông đưa đẩy truân chuyên cuộc đời
Vậy mà cũng ấm, cũng vui
Tình cha, nghĩa mẹ, rạng ngời tâm tư
Anh em khắn khít từng giờ
Lo toan, đùm bọc chẳng chờ hỏi han
Trọn ôm một ánh trăng vàng
Từ trong tỏa sáng soi đàng bước chân
Họ hàng, quyến thuộc xa gần
Bạn bè đây đó, muôn phần mến thương
Ít khi vướng sợi dây buồn
Chỉ loang theo gió, làn hương đưa về!
Thời gian chầm chậm trôi đi
Tuổi thơ gửi lại bên lề ngày xưa
Và rồi biết mộng, biết mơ
Biết yêu da diết, để chờ, để đau…
Cảnh đời bỗng chốc bể dâu
Lưng chừng gãy cánh, đọng sầu con tim
Bốn bề phủ kín màn đen
Võ vàng thui thủi…Về miền nào đây?
Âm thầm nung nấu tháng ngày
Từ trong mù mịt cố xoay trở mình…
Giờ mang nỗi nhớ mông mênh
Từ sâu thăm thẳm…Hỡi tình! Tình ơi!
9/8/2017
Nguyễn Thành Sáng
Hoàng hôn dưới bóng hoàng hôn
Trầm ngâm nghĩ chuyện mất còn, đổi thay…
Dạt dào quấn ngọn heo may
Bâng khuâng dĩ vãng, lắt lay nỗi niềm!
Nhớ xưa mỏng mảnh nan thuyền
Gió giông đưa đẩy truân chuyên cuộc đời
Vậy mà cũng ấm, cũng vui
Tình cha, nghĩa mẹ, rạng ngời tâm tư
Anh em khắn khít từng giờ
Lo toan, đùm bọc chẳng chờ hỏi han
Trọn ôm một ánh trăng vàng
Từ trong tỏa sáng soi đàng bước chân
Họ hàng, quyến thuộc xa gần
Bạn bè đây đó, muôn phần mến thương
Ít khi vướng sợi dây buồn
Chỉ loang theo gió, làn hương đưa về!
Thời gian chầm chậm trôi đi
Tuổi thơ gửi lại bên lề ngày xưa
Và rồi biết mộng, biết mơ
Biết yêu da diết, để chờ, để đau…
Cảnh đời bỗng chốc bể dâu
Lưng chừng gãy cánh, đọng sầu con tim
Bốn bề phủ kín màn đen
Võ vàng thui thủi…Về miền nào đây?
Âm thầm nung nấu tháng ngày
Từ trong mù mịt cố xoay trở mình…
Giờ mang nỗi nhớ mông mênh
Từ sâu thăm thẳm…Hỡi tình! Tình ơi!
9/8/2017
Nguyễn Thành Sáng