Tác giả: Huyền Băng
Nhớ ai ai cũng nhớ!
Họa bài "Nhớ ai ai nhớ" của Nguyên Đỗ
Đêm qua trong giấc mơ hoang
Thấy người trở lại bên đàng chốn xưa
Bao năm bao gió cùng mưa
Tả tơi kỷ niệm, duyên thừa còn đâu!
Phong sương đã nhuộm mái đầu
Chân chim hằn vết, mắt sâu đượm buồn
Đâu còn gót nhỏ chân thuôn
Bóng chiều nghiêng đổ má hồng nhạt phai
Xòe tay đếm những đắng cay
Buồn nhiều, vui ít kể hòai không vơi
Trở mình tỉnh giấc lệ rơi
Tao phùng là mộng chỉ tôi với mình
Nhớ ngày đôi bóng nước in
Bên bờ xếp lá kết hình trái tim
Nhớ ngày trăng gác bên thềm
Gởi thương lên bóng trăng đêm tới người
Nhớ ai trêu ghẹo rồi cười...
Yêu thương chín đỏ lặng người thêm duyên
Nhớ hương ai, nhớ dáng hiền
"Cầu xin mưa mãi cho tiên đừng về!"*
Trời đã tím, buồn lê thê
Mưa giăng khắp nẻo cơn mê đã tàn
Bàng hòang tiếc giấc mơ hoang
Nhớ ai, ai... nhớ?...võ vàng canh thâu!
* Một câu trong nhạc phẩm Huyền thoại chiều mưa.
Họa bài "Nhớ ai ai nhớ" của Nguyên Đỗ
Đêm qua trong giấc mơ hoang
Thấy người trở lại bên đàng chốn xưa
Bao năm bao gió cùng mưa
Tả tơi kỷ niệm, duyên thừa còn đâu!
Phong sương đã nhuộm mái đầu
Chân chim hằn vết, mắt sâu đượm buồn
Đâu còn gót nhỏ chân thuôn
Bóng chiều nghiêng đổ má hồng nhạt phai
Xòe tay đếm những đắng cay
Buồn nhiều, vui ít kể hòai không vơi
Trở mình tỉnh giấc lệ rơi
Tao phùng là mộng chỉ tôi với mình
Nhớ ngày đôi bóng nước in
Bên bờ xếp lá kết hình trái tim
Nhớ ngày trăng gác bên thềm
Gởi thương lên bóng trăng đêm tới người
Nhớ ai trêu ghẹo rồi cười...
Yêu thương chín đỏ lặng người thêm duyên
Nhớ hương ai, nhớ dáng hiền
"Cầu xin mưa mãi cho tiên đừng về!"*
Trời đã tím, buồn lê thê
Mưa giăng khắp nẻo cơn mê đã tàn
Bàng hòang tiếc giấc mơ hoang
Nhớ ai, ai... nhớ?...võ vàng canh thâu!
* Một câu trong nhạc phẩm Huyền thoại chiều mưa.