Tác giả: Huyền Băng
Đất nước thân yêu giáp biển đông
Thân hình chữ S dáng cong cong
Từ Nam Quan chạy dài... Đất Mũi...
Trùng trùng điệp điệp núi cùng sông
Cảnh đẹp thiên nhiên thật thỏa lòng
Xanh thẳm ôm tròn một Hạ Long
Với bao núi đá, vòm... hang động
Bườm nâu từng cánh thả thong dong
Huyền bí vô cùng một Phong Nha
Quãng Bình biển lớn một lần xa
Hỏi ai không chứa niềm lưu luyến
Ước lại một lần chân bước qua
Non Nước chênh vênh giữa đất trời
Hội An biển vắng gió lộng khơi
Khiến người lữ khách như chìm đắm
Trong cát tinh khôi, trong biển mơ
Dốc Lếch ngàn xanh, xanh xanh lơ
Ngồi đây bên bãi tưởng mình mơ
Không gian tuyệt diệu như tiên cảnh
Mộng một ngày nào cùng vui chơi
Nha Trang biển đảo trải ngàn nơi
Én nhạn tung bay khắp đất trời
Dừa xanh rũ bóng đêm trăng tỏ
Ai người dạo bước lòng thảnh thơi
Vẫn xanh xanh ngắt mũi Kê Gà
Đá kia ai tạc nghiêng mình qua
Ngọn sóng cô đơn vờn phiến đá
Nước non một dãy ôi gấm hoa…!
Nhưng trong cái đẹp hùng vĩ ấy
Ẩn tàng trăm họa khiến xót xa
Bão lũ luôn chờ từng năm đến
Chỉ có một đêm xóa trắng nhà
Từ nóc vươn lên những bàn tay
Khẳng khiu kêu gọi tình thương ai
Ra tay trợ giúp khi mùa lũ
Chẳng còn gì, dù sắn với khoai
Tang hoang thê lương vì tai ương
Mong ai luôn nghĩ bớt … hoang đường
Dành giụm của tiền cho lúc khó
Chan hòa giúp đỡ miền Trung thương…!
Huyền Băng
Thân hình chữ S dáng cong cong
Từ Nam Quan chạy dài... Đất Mũi...
Trùng trùng điệp điệp núi cùng sông
Cảnh đẹp thiên nhiên thật thỏa lòng
Xanh thẳm ôm tròn một Hạ Long
Với bao núi đá, vòm... hang động
Bườm nâu từng cánh thả thong dong
Huyền bí vô cùng một Phong Nha
Quãng Bình biển lớn một lần xa
Hỏi ai không chứa niềm lưu luyến
Ước lại một lần chân bước qua
Non Nước chênh vênh giữa đất trời
Hội An biển vắng gió lộng khơi
Khiến người lữ khách như chìm đắm
Trong cát tinh khôi, trong biển mơ
Dốc Lếch ngàn xanh, xanh xanh lơ
Ngồi đây bên bãi tưởng mình mơ
Không gian tuyệt diệu như tiên cảnh
Mộng một ngày nào cùng vui chơi
Nha Trang biển đảo trải ngàn nơi
Én nhạn tung bay khắp đất trời
Dừa xanh rũ bóng đêm trăng tỏ
Ai người dạo bước lòng thảnh thơi
Vẫn xanh xanh ngắt mũi Kê Gà
Đá kia ai tạc nghiêng mình qua
Ngọn sóng cô đơn vờn phiến đá
Nước non một dãy ôi gấm hoa…!
Nhưng trong cái đẹp hùng vĩ ấy
Ẩn tàng trăm họa khiến xót xa
Bão lũ luôn chờ từng năm đến
Chỉ có một đêm xóa trắng nhà
Từ nóc vươn lên những bàn tay
Khẳng khiu kêu gọi tình thương ai
Ra tay trợ giúp khi mùa lũ
Chẳng còn gì, dù sắn với khoai
Tang hoang thê lương vì tai ương
Mong ai luôn nghĩ bớt … hoang đường
Dành giụm của tiền cho lúc khó
Chan hòa giúp đỡ miền Trung thương…!
Huyền Băng