Tác giả: Phuongtim
Từ thuở ly hương sầu cố quốc
Một mình đơn lẻ kiếp phong sương
Cơm hàng cháo chợ ngày hai bữa
Lây lất đời qua mỗi chặng đường .
Môi hồng mắt biếc bóng giai nhân
Cũng trải đời qua đã mấy lần
Vui trong ngắn ngủi rồi từ tạ
Tiếp tục lối đời ta với ta .
Hỡi ai những kẻ đã qua đời
Còn có chút nào nhớ đến tôi
Ngày xưa một thuở từng chung gối
Có nhớ tình xưa đã một thời .
Từng bước chân buồn cứ mãi đi
Đá sỏi chông gai có xá gì
Gót đời chai sạm theo năm tháng
Hồn cũng u trầm theo tháng năm .
Nhiều lúc đêm về bên cốc rượu
Đắng nghét vị buồn cố nuốt trôi
Tìm chút hương tình còn sót lại
Để dỗ hồn say giấc ngủ vùi .
Rồi mai tiếp tục cuộc đăng trình
Lối đời vô định chốn phù sinh
Về đâu không biết về đâu nhỉ
Thôi mặc cho đời không nghĩ suy
********
Xứ lạ bao năm phơi bến vắng
Trường giang xuôi mãi một giòng sông
Nhạt nhoà sương lạnh trời xa thẳm
Thôi buộc thuyền yêu...khỏi hận lòng .
PT.937
Một mình đơn lẻ kiếp phong sương
Cơm hàng cháo chợ ngày hai bữa
Lây lất đời qua mỗi chặng đường .
Môi hồng mắt biếc bóng giai nhân
Cũng trải đời qua đã mấy lần
Vui trong ngắn ngủi rồi từ tạ
Tiếp tục lối đời ta với ta .
Hỡi ai những kẻ đã qua đời
Còn có chút nào nhớ đến tôi
Ngày xưa một thuở từng chung gối
Có nhớ tình xưa đã một thời .
Từng bước chân buồn cứ mãi đi
Đá sỏi chông gai có xá gì
Gót đời chai sạm theo năm tháng
Hồn cũng u trầm theo tháng năm .
Nhiều lúc đêm về bên cốc rượu
Đắng nghét vị buồn cố nuốt trôi
Tìm chút hương tình còn sót lại
Để dỗ hồn say giấc ngủ vùi .
Rồi mai tiếp tục cuộc đăng trình
Lối đời vô định chốn phù sinh
Về đâu không biết về đâu nhỉ
Thôi mặc cho đời không nghĩ suy
********
Xứ lạ bao năm phơi bến vắng
Trường giang xuôi mãi một giòng sông
Nhạt nhoà sương lạnh trời xa thẳm
Thôi buộc thuyền yêu...khỏi hận lòng .
PT.937