Tác giả: Bùi Nguyên Phong
Trường Cũ Thầy Xưa
Bụi phấn còn vương nơi bục giảng.
Bảng đen chữ viết chưa phai mờ.
Cặm cụi đèn khuya nhòe giáo án.
Rút ruột thân tằm nhả áng tơ.
Ngòi bút lá tre mài mực tím.
Ê …a …tròn mắt đọc theo thầy.
Chữ I trên đầu mang dấu chấm.
Viết được vài dòng đã mỏi tay.
Đầu xanh nghịch ngợm thời thơ dại.
Thầy phạt thẳng lưng …mặt úp tường.
Eo ơi ! Sợ quá là cây thước.
Chưa đánh cơ mà lạnh sống lưng.
Buổi học đầu đời con nhớ mãi.
Bán tự vi sư nhớ ơn thầy.
Mái tranh vách đất thành cổ tích.
Thầy hẳn xa rồi cánh hạc bay.
Lê gót giang hồ nhiều sóng gió.
Một đời chữ nghĩa đổ ra sông.
Những đêm độc ẩm trăng buồn bã.
Trường cũ, thầy xưa dỗ giấc nồng.
Hôm nay hai mươi tháng mười một.
Chạnh lòng con nhớ đến thầy xưa.
Một chữ I hoa lòng thắt lại.
Thước gỗ run run …lạnh đến giờ.
Một tiếng cám ơn là sáo rỗng.
Đã bao giờ thăm lại trường xưa.
Thân gầy gãy gục theo năm tháng.
Tạ lỗi dâng thầy một ý thơ
Cây Bàng Của Em Tôi
Cây Bàng trước ngõ đã chặt rồi.
Đâu còn nghiêng nắng đứng chơi vơi.
Bàng vẫn đương tơ ...đang tuổi lớn.
Gảy gục ngang thân hết một đời..
Bàng đã mong ai đã đợi ai.
Biền biệt ,xa xăm hút dặm dài.
Đã mấy mùa qua, bao sắc lá.
Thiếu tiếng chân đi,vắng giọng cười
Nắng vẫn hanh vàng …Mây vẫn trôi
Về miền miên viễn rất xa xôi.
Trong cõi thiên thu Bàng vẫn sống
ấm nồng trong ký ức em tôi.
Chuyện Tình Rau Muống Biển
Đá núi ngàn năm trơ …đá núi.
Muống Biển bò lên đá rùng mình.
Thiên địa tương giao…càn khôn tụ.
Hạp giờ, đúng khắc được tái sinh.
Muống Biển si tình khoe sắc tím.
Đá núi hoang vu bỗng có hồn.
Vô tri vô giác là đá núi.
Phải lòng Muống Biển ghé môi hôn.
Ta biết nỗi lòng cô Muống Biển.
Tương tư chàng Đá tự lâu rồi..
Tình si hoa tím lòng tha thiết.
Chưa đủ cơ duyên mãi ngậm ngùi.
Đá vẫn vô tình soi bóng mây.
Mây thời trôi mãi hướng non tây.
Một hôm nàng gió, chàng mưa đến.
Tình tự cùng nhau…Đá đắm say.
Muống Biển kia rồi môi tim tím.
Leo cả người lên đá kiếm tìm.
Nghe đá run mình…nàng bật khóc.
Trái tim đã tìm được trái tim.
Khỏi chờ , khỏi đợi họ yêu nhau.
Hoa tím lá xanh chẳng cau trầu.
Đá ấp ôm hoa…hoa núp lá.
Một khối tình si ngập bóng nhau.
Cát Bụi 2
Chúng ta sống mà đang đi đến "Chết".
Cõi ta bà chân bước giữa chiêm bao...
Quỷ môn quan kẻ thấp người cao.
Cầu Nại Hà lê thê dắt díu.
Từ ánh sáng ta đi vào bóng tối.
Nghĩa gì đâu tứ đại giai không.
Như mây bay, gió thoảng…bụi hồng.
Thân tứ khổ một vòng đời bất diệt.
Chúng ta sống nặng đầu hơn thiệt.
Bã lợi danh đầu độc tâm hồn.
Rồi một chiều đơn độc giữa hoàng hôn.
Ngày sắp tắt quanh ta tràn bóng tối.
Hãy về đi những linh hồn tội lỗi.
Về cội nguồn đất mẹ bao dung.
Tóc hoa râm bóng hạc theo cùng.
Tâm phân biệt bỏ lại đời sai biệt.
Chúng ta đi người sau kẻ trước.
Người khoan thai, kẻ vội vã nhanh chân.
Hoa đang xuân…hoa nở…hoa tàn.
Từ cát bui ta trở về cát bụi.
Bụi phấn còn vương nơi bục giảng.
Bảng đen chữ viết chưa phai mờ.
Cặm cụi đèn khuya nhòe giáo án.
Rút ruột thân tằm nhả áng tơ.
Ngòi bút lá tre mài mực tím.
Ê …a …tròn mắt đọc theo thầy.
Chữ I trên đầu mang dấu chấm.
Viết được vài dòng đã mỏi tay.
Đầu xanh nghịch ngợm thời thơ dại.
Thầy phạt thẳng lưng …mặt úp tường.
Eo ơi ! Sợ quá là cây thước.
Chưa đánh cơ mà lạnh sống lưng.
Buổi học đầu đời con nhớ mãi.
Bán tự vi sư nhớ ơn thầy.
Mái tranh vách đất thành cổ tích.
Thầy hẳn xa rồi cánh hạc bay.
Lê gót giang hồ nhiều sóng gió.
Một đời chữ nghĩa đổ ra sông.
Những đêm độc ẩm trăng buồn bã.
Trường cũ, thầy xưa dỗ giấc nồng.
Hôm nay hai mươi tháng mười một.
Chạnh lòng con nhớ đến thầy xưa.
Một chữ I hoa lòng thắt lại.
Thước gỗ run run …lạnh đến giờ.
Một tiếng cám ơn là sáo rỗng.
Đã bao giờ thăm lại trường xưa.
Thân gầy gãy gục theo năm tháng.
Tạ lỗi dâng thầy một ý thơ
Cây Bàng Của Em Tôi
Cây Bàng trước ngõ đã chặt rồi.
Đâu còn nghiêng nắng đứng chơi vơi.
Bàng vẫn đương tơ ...đang tuổi lớn.
Gảy gục ngang thân hết một đời..
Bàng đã mong ai đã đợi ai.
Biền biệt ,xa xăm hút dặm dài.
Đã mấy mùa qua, bao sắc lá.
Thiếu tiếng chân đi,vắng giọng cười
Nắng vẫn hanh vàng …Mây vẫn trôi
Về miền miên viễn rất xa xôi.
Trong cõi thiên thu Bàng vẫn sống
ấm nồng trong ký ức em tôi.
Chuyện Tình Rau Muống Biển
Đá núi ngàn năm trơ …đá núi.
Muống Biển bò lên đá rùng mình.
Thiên địa tương giao…càn khôn tụ.
Hạp giờ, đúng khắc được tái sinh.
Muống Biển si tình khoe sắc tím.
Đá núi hoang vu bỗng có hồn.
Vô tri vô giác là đá núi.
Phải lòng Muống Biển ghé môi hôn.
Ta biết nỗi lòng cô Muống Biển.
Tương tư chàng Đá tự lâu rồi..
Tình si hoa tím lòng tha thiết.
Chưa đủ cơ duyên mãi ngậm ngùi.
Đá vẫn vô tình soi bóng mây.
Mây thời trôi mãi hướng non tây.
Một hôm nàng gió, chàng mưa đến.
Tình tự cùng nhau…Đá đắm say.
Muống Biển kia rồi môi tim tím.
Leo cả người lên đá kiếm tìm.
Nghe đá run mình…nàng bật khóc.
Trái tim đã tìm được trái tim.
Khỏi chờ , khỏi đợi họ yêu nhau.
Hoa tím lá xanh chẳng cau trầu.
Đá ấp ôm hoa…hoa núp lá.
Một khối tình si ngập bóng nhau.
Cát Bụi 2
Chúng ta sống mà đang đi đến "Chết".
Cõi ta bà chân bước giữa chiêm bao...
Quỷ môn quan kẻ thấp người cao.
Cầu Nại Hà lê thê dắt díu.
Từ ánh sáng ta đi vào bóng tối.
Nghĩa gì đâu tứ đại giai không.
Như mây bay, gió thoảng…bụi hồng.
Thân tứ khổ một vòng đời bất diệt.
Chúng ta sống nặng đầu hơn thiệt.
Bã lợi danh đầu độc tâm hồn.
Rồi một chiều đơn độc giữa hoàng hôn.
Ngày sắp tắt quanh ta tràn bóng tối.
Hãy về đi những linh hồn tội lỗi.
Về cội nguồn đất mẹ bao dung.
Tóc hoa râm bóng hạc theo cùng.
Tâm phân biệt bỏ lại đời sai biệt.
Chúng ta đi người sau kẻ trước.
Người khoan thai, kẻ vội vã nhanh chân.
Hoa đang xuân…hoa nở…hoa tàn.
Từ cát bui ta trở về cát bụi.