Tiếng Của Lòng Anh

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Tiếng Của Lòng Anh

Mình yêu ơi! Hơn hai năm thắm thoát
Kể từ ngày ngọn gió kéo hồn mơ
Đang lạc lõng, chơ vơ đầu cây cỏ
Ôm đàn cò vò võ nhịp sầu lơ!

Về bên nhau bậu bạn với mây sương
Mang điệp khúc cung thương chiều ngân tiếng
Em da diết niềm riêng từ một hướng
Anh chạnh lòng lởn vởn bóng thuyền quyên

Rồi thời gian lặng lẽ cứ dần trôi
Theo khoảnh khắc từng hồi thêm thắm đượm
Nhìn dòng sông sóng gợn trải xa xôi
Ôi! Vương vấn, ngậm ngùi trong thấp thỏm!

Có nhiều lúc muốn ôm em thật sự
Siết từ từ nỗi nhớ giữa bờ môi
Hừng rực lửa cung ngôi, bừng khắp chỗ
Dậy sóng cồn nhấp nhố tận trùng khơi…

Để bù đắp tháng năm chìm khắc khoải
Nhỏ sương tàn nhức nhói tận tâm cang
Từ sâu thẳm ngập tràn bao nhắn gửi
Chỉ mịt mờ, bến gọi, vắng đò ngang

Tiếng vợ vợ, chồng chồng muôn ấm áp
Là chăn len tình đắp giữa mùa đông
Còn thuyền đời trên sông đang bão táp
Chỉ mình em vùi dập dưới cuồng phong

Anh muốn gào, muốn hét thật lớn lên
Sao cứ phải bồng bềnh trôi trôi mãi
Tha thiết muốn đưa tay dìu mộng đến
Mà trời ơi! Khắp chốn vẫn trùm mây!


9/5/2017
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized