Thời Gian Rơi

Tác giả: Đan Dương

Đêm khuya vắng lặng như tờ.
Lá rơi rụng xuống ngỡ là tiếng ai.
Tiếng cây như tiếng thời gian.
Đi nhanh một bước tương lai vẫn chờ.
Ai ơi chớ có hững hờ.
Một giây một phút cũng là vàng thanh.
Lá kia xuân vẫn còn xanh.
Hè ra lá rộng, thu sang lá vàng.
Đông về trơ trụi cành cây.
Tán đi đâu mất còn cây một mình.
Trông cây lại nghĩ đến người.
Tuổi thơ, thanh thiếu, tuổi xanh ngỡ dài.
Tuổi xanh đâu phải là dài.
Mười năm xuân sắc cũng già mà thôi.
Chưa phân loại
Uncategorized