Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1052)
CÓ PHẢI NGƯỜI THƯƠNG
Lâu rồi ta sống trong hiu quạnh
Khắc khoải nỗi lòng theo tháng năm
Tìm gió, tìm mây làm bậu bạn
Trải lòng lai láng dưới trăng xanh
Sao thấy nỗi niềm bi thiết mãi!
Cái gì vương vướng chẳng phôi phai
Cung buồn đeo đẳng theo ngày tháng
Nẻo vắng thang thênh, chuỗi sống hoài!
Có lúc hận mình! sao mãi nhớ?
Buộc năm, bó tháng với chơ vơ
Có gì để phải ta lưu luyến?
Một áng phù vân lững dật dờ!
Ta đã âm thầm gắng để quên
Vơi theo năm tháng chuyện buồn tênh
Trải lòng thế sự, nuôi vương vấn
Ý sống yêu thương dậy sóng rền!
Ta thấy thương người trong giá lạnh
Buồn cho thân phận kẻ sầu canh
Hồn đây phơi trải theo mây gió
Vượt suối, băng đồi dưới ánh trăng
Có những đêm khuya nghe gió lộng
Ánh hồn lờ lững, mắt đưa trông
Xa xa mây ám vần bao phủ
Nhấp nhố trùng dương, sóng cuộn dòng!
Thuyền ai bé nhỏ trong giông bão?
Sóng nước chập chùng, mỗi lúc cao
Ôi hỡi! chông chênh thuyền nhỏ quá!
Làm sao chịu nổi với ba đào!
Lòng thấy xót xa cuộc biển đời
Thuyền đi, kẻ sống, cảnh chơi vơi
Chim trời xoải cánh bươn mồi sống
Ngọn gió cuồng phong dập tả tơi!...
Ta về thui thủi dưới khung buồn
Đi nữa mà chi! để lệ tuôn!
Vì bởi gió hồn mong mảnh quá
Làm sao ta trải tấm chăn thương!
Thân phận, cảnh đời đọng với thơ
Cho lòng vơi bớt nỗi bơ phờ
Từ đây trăng gió ta bầu bạn
Chẳng nhớ, chẳng thương, chẳng đợi chờ!...
Tình cờ dạo bước ở cung mơ
Một bóng trang đài trổi nhạc thơ
Đã khiến lòng ta bừng xúc cảm
Phải chăng tiền kiếp tự bao giờ!
Nghe lòng ấm lại thời xa vắng
Nhạc khúc êm đềm dưới ánh trăng
Gió đẩy hồn ta về tít tận
Để từng giây phút thấy lâng lâng…
Có phải người thương dưới ánh vàng?
Nguyễn Thành Sáng
Có Phải Nợ Duyên
Lành lạnh heo may chợt thổi về
Khói sương bảng lảng lấp sơn khê
Lòng vương một nỗi sầu nhân thế
Ngụp lặn sông đời trong mải mê
Luẩn quẩn lao đao mớ rối bời
Xoay vần con tạo dãy chơi vơi
Tương lai định mệnh hoài bươn tới
Sỏi đá gập ghềnh tợ bóng trơi
Danh vọng bạc tiền phủ lá lay
Đường duyên lận đận cảnh tù đày
Can trường cô quạnh trầm cung khảy
Nặng trĩu giọt buồn quyện đắng cay
Đằng đẵng âu lo siết dáng hường
Tháng ngày đen tối chuốc thê lương
Bão cuồng sóng vỗ thuyền sai hướng
Dồn dập trần ai khúc đoạn trường
Ngược xuôi thống khổ kiếp thăng trầm
Cõi dạ lắng dần tắt điệp ngâm
Thu bóng xếp hình ôm phận hẩm
Vô thường bản ngã phù vân tâm
Ngờ đâu ngang trái chẳng dung trừ
Phấp phỏng não nề chuỗi ngất ngư
Khắc cốt thề xưa vạn kỷ giữ
Bỗng giờ tái ngộ thắt suy tư
Ngỡ ngàng gặp gỡ dưới trăng thanh
Đượm ý say sưa ướp mộng lành
Kết sáo kèn vàng thêu dệt cánh
Tung hoành vũ điệu phả khung xanh
Chàng vung tuyệt bút hoạ tình thơ
Chuyển bể rung non dào dạt bờ
Diễm lệ hương nồng bao bỡ ngỡ
Hàn huyên đối ẩm giữa trời mơ
Dáng liễu âm thầm mở cửa tim
Đón chàng với nụ tím hoa sim
Ngân nga bẽn lẽn cùng nâng phím
Hạnh phúc hân hoan mãi đắm chìm
Minh san thệ hải thoả chờ mong
Hạ nắng nguôi dần thưởng ngọn phong
Chan chứa tang bồng hồ hởi sóng
Thuỷ triều êm ả thả thuyền rong
Nhưng hỡi xám mây tụ đỉnh đầu
Trái ngang rứt ruột nhểu mưa ngâu
Lia thia rớt thảm vì sang chậu
Lá rụng trơ cành bởi gió sâu
Gục ngã đẫn đờ héo úa Quyên
Muộn phiền buộc mối lỡ truân chuyên
Cố quên lại nhớ tràn xao xuyến
Có phải tơ hồng trói nợ duyên?
March 20, 2019
Tam Muội
nhatlang.com
CÓ PHẢI NGƯỜI THƯƠNG
Lâu rồi ta sống trong hiu quạnh
Khắc khoải nỗi lòng theo tháng năm
Tìm gió, tìm mây làm bậu bạn
Trải lòng lai láng dưới trăng xanh
Sao thấy nỗi niềm bi thiết mãi!
Cái gì vương vướng chẳng phôi phai
Cung buồn đeo đẳng theo ngày tháng
Nẻo vắng thang thênh, chuỗi sống hoài!
Có lúc hận mình! sao mãi nhớ?
Buộc năm, bó tháng với chơ vơ
Có gì để phải ta lưu luyến?
Một áng phù vân lững dật dờ!
Ta đã âm thầm gắng để quên
Vơi theo năm tháng chuyện buồn tênh
Trải lòng thế sự, nuôi vương vấn
Ý sống yêu thương dậy sóng rền!
Ta thấy thương người trong giá lạnh
Buồn cho thân phận kẻ sầu canh
Hồn đây phơi trải theo mây gió
Vượt suối, băng đồi dưới ánh trăng
Có những đêm khuya nghe gió lộng
Ánh hồn lờ lững, mắt đưa trông
Xa xa mây ám vần bao phủ
Nhấp nhố trùng dương, sóng cuộn dòng!
Thuyền ai bé nhỏ trong giông bão?
Sóng nước chập chùng, mỗi lúc cao
Ôi hỡi! chông chênh thuyền nhỏ quá!
Làm sao chịu nổi với ba đào!
Lòng thấy xót xa cuộc biển đời
Thuyền đi, kẻ sống, cảnh chơi vơi
Chim trời xoải cánh bươn mồi sống
Ngọn gió cuồng phong dập tả tơi!...
Ta về thui thủi dưới khung buồn
Đi nữa mà chi! để lệ tuôn!
Vì bởi gió hồn mong mảnh quá
Làm sao ta trải tấm chăn thương!
Thân phận, cảnh đời đọng với thơ
Cho lòng vơi bớt nỗi bơ phờ
Từ đây trăng gió ta bầu bạn
Chẳng nhớ, chẳng thương, chẳng đợi chờ!...
Tình cờ dạo bước ở cung mơ
Một bóng trang đài trổi nhạc thơ
Đã khiến lòng ta bừng xúc cảm
Phải chăng tiền kiếp tự bao giờ!
Nghe lòng ấm lại thời xa vắng
Nhạc khúc êm đềm dưới ánh trăng
Gió đẩy hồn ta về tít tận
Để từng giây phút thấy lâng lâng…
Có phải người thương dưới ánh vàng?
Nguyễn Thành Sáng
Có Phải Nợ Duyên
Lành lạnh heo may chợt thổi về
Khói sương bảng lảng lấp sơn khê
Lòng vương một nỗi sầu nhân thế
Ngụp lặn sông đời trong mải mê
Luẩn quẩn lao đao mớ rối bời
Xoay vần con tạo dãy chơi vơi
Tương lai định mệnh hoài bươn tới
Sỏi đá gập ghềnh tợ bóng trơi
Danh vọng bạc tiền phủ lá lay
Đường duyên lận đận cảnh tù đày
Can trường cô quạnh trầm cung khảy
Nặng trĩu giọt buồn quyện đắng cay
Đằng đẵng âu lo siết dáng hường
Tháng ngày đen tối chuốc thê lương
Bão cuồng sóng vỗ thuyền sai hướng
Dồn dập trần ai khúc đoạn trường
Ngược xuôi thống khổ kiếp thăng trầm
Cõi dạ lắng dần tắt điệp ngâm
Thu bóng xếp hình ôm phận hẩm
Vô thường bản ngã phù vân tâm
Ngờ đâu ngang trái chẳng dung trừ
Phấp phỏng não nề chuỗi ngất ngư
Khắc cốt thề xưa vạn kỷ giữ
Bỗng giờ tái ngộ thắt suy tư
Ngỡ ngàng gặp gỡ dưới trăng thanh
Đượm ý say sưa ướp mộng lành
Kết sáo kèn vàng thêu dệt cánh
Tung hoành vũ điệu phả khung xanh
Chàng vung tuyệt bút hoạ tình thơ
Chuyển bể rung non dào dạt bờ
Diễm lệ hương nồng bao bỡ ngỡ
Hàn huyên đối ẩm giữa trời mơ
Dáng liễu âm thầm mở cửa tim
Đón chàng với nụ tím hoa sim
Ngân nga bẽn lẽn cùng nâng phím
Hạnh phúc hân hoan mãi đắm chìm
Minh san thệ hải thoả chờ mong
Hạ nắng nguôi dần thưởng ngọn phong
Chan chứa tang bồng hồ hởi sóng
Thuỷ triều êm ả thả thuyền rong
Nhưng hỡi xám mây tụ đỉnh đầu
Trái ngang rứt ruột nhểu mưa ngâu
Lia thia rớt thảm vì sang chậu
Lá rụng trơ cành bởi gió sâu
Gục ngã đẫn đờ héo úa Quyên
Muộn phiền buộc mối lỡ truân chuyên
Cố quên lại nhớ tràn xao xuyến
Có phải tơ hồng trói nợ duyên?
March 20, 2019
Tam Muội
nhatlang.com
Thơ cùng tác giả
- 1- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 1021.
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 1017.
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1058).
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1045).
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1079).
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1066).
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 1031.
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1074).
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 1030.
Thơ tương tự
- Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (10) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (10).. (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (100) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (100).. (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1000) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1001) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1002) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1003) (Nguyễn Thành Sáng)
- Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1004) (Nguyễn Thành Sáng)