Tác giả: Vũ Hoàng Chương
Sương thu ngủ trắng ngọc liên thành
Phượng nở đêm nào cặp má Khanh
Hội thắm đèn hoa, mây họp bạn
Kề vai cùng đẹp áo trăng xanh...
Chừ đây mưa gió mưa tung hoành
Xa nhau đành nỡ cho đành gió mưa
Đêm nào thôi đã đêm xưa
Cánh tay ngùi vết hương thừa trống không
Trời một phương ai tỏ thức nồng
Ngọn đèn ai quạnh, lửa nhàu bông
Mưa vây tám nẻo tù chân bướm
Mà gió xoay chiều loạn núi sông...
Nghẹn ngào hoa địch lá phong
Giàn dưa chìm tiếng tơ lòng bẻ bai
Canh Hà Mô, gối Liêu Trai
Gối xuông nửa gối, canh dài sáu canh
Sóng càng cao mãi ý hoài Khanh
Mưa gió tàn đêm, mộng chẳng lành
Biết đến bao giờ thu có nguyệt
Chén hoa vàng có mắt ai xanh
Hoa Đăng: Tuổi xanh
Trăng dịu từ phen gặp gió lành
Sông lam từ buổi gặp non xanh
Từ hoa quen bướm trời quen đất
Em đã yêu rồi, đã của Anh
Thuở ấy tuổi Vàng hay tuổi Đá
Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ
Gối xuân chỉ biết từ nghiêng sóng
Vần điệu trôi dài mãi tuổi Thơ
Tuổi dẫu Vàng bay, dẫu Đá qua
Vàng chưa ai nhạt, Đá ai nhòa
Trái tim vẫn tuổi Đồng Trinh Bạch
Thì sắc hương còn vẹn tuổi Hoa
Thời gian có mỏi cánh chim bằng
Vũ trụ sang mùa tận thế chăng
Anh vẫn còn Thơ về giáng bút
Em còn Hoa đủ kết hoa đăng
Hoa gieo ánh sáng ngập tinh cầu
Bút vẽ thành Thơ giấc mộng đầu
Nắng rộng mưa dài thu một nét
Không gian còn lại có bề sâu
Lứa đôi tái thế vẫn tương phùng
Nguyên thủy nào đâu khác cực chung
Anh muốn dìu Em giờ hiện tại
Nghe trăng hòa điệu nước lên cung
Hòa điệu lên cung trăng nước dậy
Xuyên ngang gió trận dọc mây thành
Tuổi Thơ này với Hoa Niên ấy
Muôn trước ngàn sau thăm thẳm xanh
Phượng nở đêm nào cặp má Khanh
Hội thắm đèn hoa, mây họp bạn
Kề vai cùng đẹp áo trăng xanh...
Chừ đây mưa gió mưa tung hoành
Xa nhau đành nỡ cho đành gió mưa
Đêm nào thôi đã đêm xưa
Cánh tay ngùi vết hương thừa trống không
Trời một phương ai tỏ thức nồng
Ngọn đèn ai quạnh, lửa nhàu bông
Mưa vây tám nẻo tù chân bướm
Mà gió xoay chiều loạn núi sông...
Nghẹn ngào hoa địch lá phong
Giàn dưa chìm tiếng tơ lòng bẻ bai
Canh Hà Mô, gối Liêu Trai
Gối xuông nửa gối, canh dài sáu canh
Sóng càng cao mãi ý hoài Khanh
Mưa gió tàn đêm, mộng chẳng lành
Biết đến bao giờ thu có nguyệt
Chén hoa vàng có mắt ai xanh
Hoa Đăng: Tuổi xanh
Trăng dịu từ phen gặp gió lành
Sông lam từ buổi gặp non xanh
Từ hoa quen bướm trời quen đất
Em đã yêu rồi, đã của Anh
Thuở ấy tuổi Vàng hay tuổi Đá
Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ
Gối xuân chỉ biết từ nghiêng sóng
Vần điệu trôi dài mãi tuổi Thơ
Tuổi dẫu Vàng bay, dẫu Đá qua
Vàng chưa ai nhạt, Đá ai nhòa
Trái tim vẫn tuổi Đồng Trinh Bạch
Thì sắc hương còn vẹn tuổi Hoa
Thời gian có mỏi cánh chim bằng
Vũ trụ sang mùa tận thế chăng
Anh vẫn còn Thơ về giáng bút
Em còn Hoa đủ kết hoa đăng
Hoa gieo ánh sáng ngập tinh cầu
Bút vẽ thành Thơ giấc mộng đầu
Nắng rộng mưa dài thu một nét
Không gian còn lại có bề sâu
Lứa đôi tái thế vẫn tương phùng
Nguyên thủy nào đâu khác cực chung
Anh muốn dìu Em giờ hiện tại
Nghe trăng hòa điệu nước lên cung
Hòa điệu lên cung trăng nước dậy
Xuyên ngang gió trận dọc mây thành
Tuổi Thơ này với Hoa Niên ấy
Muôn trước ngàn sau thăm thẳm xanh