Tam Tấu Ở Ngưỡng Thế Kỷ Xxi

Tác giả: Inrasara

I. Cha

Xưa
dưới cái rây lịch sử khổng lồ
cha lọt sàng sống sót.

Lổm ngổm bò dậy làm người
như một phép lạ.

Glang Anak, Pauh Chatwai phải vội vã [1]
nên viết đã rất ngắn
như thể trối trăn.

Cha giấu mặt sau trang thơ
ngăn tiếng nấc.

Kẻ sống sót không có giờ cho văn chương
một khoảng trời để thở

không mơ dựng tiếng tăm
một ngôi nhà cư trú.



Rồi
từ ngôi nhà này
con ra đời và khôn lớn
con biết nghĩ siêu hình
con tập làm văn chương
con không quên cha không quên mình
nhưng con vẫn đủ giờ suy tư siêu hình sáng tác văn chương
đủ giờ nghĩ kĩ viết dài
dài mươi lần trăm lần nghìn lần hơn Pauh Chatwai, Glang Anak


II. Chân dung nàng

Da thịt em nở – áo quần em chật
nhân khẩu tăng phần – khuôn nhà mãi hẹp
thôn xóm cứ mở – ruộng đất cứ teo.

Em bị nhổ khỏi plây
bị văng vào phố.

Em không có dây chuyền – không có quần jean
mang linh hồn ngọn đồi
em lạc vào phố lạ.

Em giặt giũ trong căn gác lạ
em thợ phụ trong xưởng may lạ
em hoảng hốt trong con hẻm lạ.

Mang linh hồn ruộng đồng
em rụng vào đêm lạ.

Mẹ ơi!

Đêm không còn sao cho em tìm về
không còn gió mùa cho ngày dắt đi.

Tay em không có nhẫn
em còn đôi mắt buồn
túi em không có tiền
em còn bàn chân nắng.

Về đâu?

Em mất hút trong kí ức bà con
kí ức người yêu
kí ức bạn bè
mẹ vời xa không còn lưa dấu vết
có lẽ chỉ kí ức làng còn giữ lại tên em dưới bề sâu trầm tích
đã xưa.



Bỗng một hôm đồi thấy em trở về
nguyên buồn vui bà con lối xóm
như một trang đính chính rát đau.



Ra đi từ linh hồn ruộng đồng
linh hồn ngọn đồi
nàng đi về hướng phố
bạt ngàn phố dựng
hù dọa trái tim bị thương.

Nàng vẫn đi về mênh mông hướng phố
vẫy anh em đang mắt nhìn mở cửa
vẫy người yêu đã vợ con đủ đầy
vẫy bà con mãi liêu xiêu bão lũ.

Hình như hồn buồn nàng hé nắng
sẵn sàng mọc trái cây ban mai!



Bỗng một hôm làng có em trở về
vỡ linh hồn ngọn đồi ruộng đồng
như một dòng khởi đầu in đậm.


III. Anh

Hơn cả giấc mơ
đứng cao lớn trước chuồng bò
bảng lảng bước vào chiều chậm

nụ cười thằng Klu năm cũ
còn rất đậm bên triền sông đã chết
ai đi như chị đi.

chàng nông dân bỏ ngang xương đại học
không ngọn gió nào cản nổi

vòm tóc bướng bỉnh lẫm liệt
từ trai trẻ bay về
chất lượng sống chỉ đo được bằng tháng năm làm phấn khích

giấu buồn ngày qua vào đáy mắt
mang vất vả hôm nay
không chỉ một lần
hoa xương đồi trưa sẵn lòng cháy sáng

nhà Yogi khiêm nhẫn giữa chợ đời
lấy ai mà ban phát
khốn thay

nụ cười kia sắp đi xa
vòm tóc kia sắp đi xa
ai biết!
_________________________
[1]Thi phẩm cổ điển dân tộc Chàm.
Chưa phân loại
Uncategorized