Tác giả: Việt Phúc
PHẬN ĐÀN BÀ. 47
( Bước Chân Tịnh Lạc ) ...
Tôi lạc lõng bao ngày xứ lạ
Cơn mưa chiều lạnh giá lòng côi
Hoàng hôn dần khuất sau đồi
Thời gian vụt tắt lệ rơi bẽ bàng
Tôi đã bỏ thôn làng đi biệt
Bước chân cuồng mải miết nào hay !
Ngàn phương mệt xác ai đày
Bụi trần bao phủ mong ngày bình an
Tôi ngưng lại không tràn nước mắt
Như suối nguồn dìu dặt lời ru
Bỏ quên đi nỗi căm thù
Vùi trong tiếng khóc đã từ rất lâu
Tôi sẽ niệm ngàn câu kinh kệ
Chốn hương thiền chớ kể niềm đau
Hằng đêm hướng cõi không màu
Phận đời bất hạnh bạn bầu cùng ma
Tôi mãi đợi trăng tà quạnh thế
Giữa đồng hoang hằn lệ ... tôi buồn
Mưa về nỗi nhớ trào tuôn.
Trầm luân như sợi chỉ luồn lỗ kim
Tôi lầm bước đi tìm ảo giác
Xua hận thù kẻ ác đã gieo
Trách thân xưa cũ bọt bèo
Hồng ân cõi tịnh mà theo tu hành.
( Bước Chân Tịnh Lạc ) ...
Tôi lạc lõng bao ngày xứ lạ
Cơn mưa chiều lạnh giá lòng côi
Hoàng hôn dần khuất sau đồi
Thời gian vụt tắt lệ rơi bẽ bàng
Tôi đã bỏ thôn làng đi biệt
Bước chân cuồng mải miết nào hay !
Ngàn phương mệt xác ai đày
Bụi trần bao phủ mong ngày bình an
Tôi ngưng lại không tràn nước mắt
Như suối nguồn dìu dặt lời ru
Bỏ quên đi nỗi căm thù
Vùi trong tiếng khóc đã từ rất lâu
Tôi sẽ niệm ngàn câu kinh kệ
Chốn hương thiền chớ kể niềm đau
Hằng đêm hướng cõi không màu
Phận đời bất hạnh bạn bầu cùng ma
Tôi mãi đợi trăng tà quạnh thế
Giữa đồng hoang hằn lệ ... tôi buồn
Mưa về nỗi nhớ trào tuôn.
Trầm luân như sợi chỉ luồn lỗ kim
Tôi lầm bước đi tìm ảo giác
Xua hận thù kẻ ác đã gieo
Trách thân xưa cũ bọt bèo
Hồng ân cõi tịnh mà theo tu hành.