Tác giả: Trần Khiêm
gọi những đứa trẻ đau trong bả vai
giọt lệ vật vờ đi lại trên
chiếc gối nhũn, một quá trình để cứng
chủ phòng trọ là một nét mờ
cánh cửa khép lại
để gục lạy
tôn sùng một ngọn nến câm
đâm thủng màn đêm của căn phòng ấm như nách
của con bò con lông mềm
chui nhủi vào nách con bò con lông mềm
đêm của quên ăn – tiếng gầm gừ từ
cuống rốn
đạp lên những vết ứ
một nét hằn đích đáng
đêm của quên ăn – giọng cười khàn
nghe rất khác
rất ác
như những con đường bị giật mạnh từ phía sau
vì tiếng gọi của ngôi nhà
hình hộp mở sẵn
vừa đủ cho một người, một đêm, một tia sáng
bầu trời, hiên nhà, ngôi sao, non nớt và dài dại
xanh và sâu, cợt nhả, mông lung
như cặp mắt của loài bò được đẻ ở nơi
những ngọn tháp qua đời vì mắt
giọt lệ vật vờ đi lại trên
chiếc gối nhũn, một quá trình để cứng
chủ phòng trọ là một nét mờ
cánh cửa khép lại
để gục lạy
tôn sùng một ngọn nến câm
đâm thủng màn đêm của căn phòng ấm như nách
của con bò con lông mềm
chui nhủi vào nách con bò con lông mềm
đêm của quên ăn – tiếng gầm gừ từ
cuống rốn
đạp lên những vết ứ
một nét hằn đích đáng
đêm của quên ăn – giọng cười khàn
nghe rất khác
rất ác
như những con đường bị giật mạnh từ phía sau
vì tiếng gọi của ngôi nhà
hình hộp mở sẵn
vừa đủ cho một người, một đêm, một tia sáng
bầu trời, hiên nhà, ngôi sao, non nớt và dài dại
xanh và sâu, cợt nhả, mông lung
như cặp mắt của loài bò được đẻ ở nơi
những ngọn tháp qua đời vì mắt