Nỗi Nhớ Không Tên

Tác giả: Phạm Ngọc Vĩnh

NỖI NHỚ KHÔNG TÊN
.
Có nỗi nhớ chẳng thể đặt thành tên
Mà sao cứ vẫn nguôi ngoai nỗi nhớ
Nhớ những lúc bên nhau trào nhịp thở
Tim dập dồn tha thiết dệt tình ca
.
Nơi rất gần cho tới tận miền xa
Không khoảng cách gọi bao lời tha thiết
Có lẽ nào chỉ khi lòng da diết
Mới hiểu rằng nỗi nhớ chẳng hề vơi
.
Nhớ rất nhiều và cháy bỏng mãi thế thôi
Để thành thơ nông sâu miền xa thẳm
Để thành nhạc bổng trầm từng cung bậc
Đêm chơi vơi những đợt sóng xô bờ
.
Nỗi nhớ ơi cứ thế mãi chẳng bao giờ
Cứ cháy khát tình ca ngàn độ chín
Dù mưa dăng những ngày đông giá lạnh
Hay kiệt cùng nắng hạn mặt đồng khô
.
Nôi nhớ là khát vọng mãi vô bờ
Là ước ao là những gì tha thiết nhất
Không thành tên nhưng suốt đời chân thật
Trao cho nhau câu ân ái chân tình
.
Đêm nay về giở nỗi nhớ gọi tên
Không thể gọi và thế là mãi mãi
Có một nơi nguyện suốt đời mong đợi
Nỗi nhịp cầu nỗi nhớ dệt hồn thơ
.
PNV
15/7/2016
Chưa phân loại
Uncategorized