Nỗi Buồn Thầm Lăng.

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

NỖI BUỒN THẦM LẶNG

Đang đi dưới nắng tàn thu
Mặc trên chiếc áo sương mù giá băng
Chợt nghe văng vẳng tiếng đàn
Âm thanh não nuột, lan dần về tim…

Phải chăng ai đó niềm riêng
Nặng mang một khối ưu phiền, đắng cay
Gửi lòng vào những ngón tay
Lảy tơ, bấm nhịp, kéo dài ngân nga

Để hờn được chút phôi pha
Để thương, để nhớ, để xa... bớt buồn
Mây ngàn phủ tím đồi non
Có nầy êm ái ngọn luồng đẩy trôi...

Còn ta! Chỉ với mình thôi
Lối mòn lặng lẽ, từng hồi vấn vương
Dư hương kỷ niệm, con đường...
Là kim châm chích, là chuông vọng chiều

Khung mờ cuốn ánh cô liêu
Đó đây lởn vởn hình yêu vật vờ
Chơi vơi thả gót thẫn thờ
Dưới màn lam khói lững lờ đong đưa

Da diết siết, nỗi niềm khua
Sớm hôm gần gũi hoá xưa mất rồi
Mới nào thân ái ngọt bùi
Nay thành biển sóng, đầy vơi chập chờn

Tái tê khắc khoải mảnh hồn
Rượu bầu lưng túi, hoàng hôn giải sầu
Canh khuya trăng bạc mái đầu
Hàng cây lá ngủ, dàu dàu bóng đêm...


23/1/2021
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized