Tác giả: Trần Khiêm
Những ngọn đèn rủ nhau yêu anh
Bầy cá thu bay lồng lộng
Hạt cát lửng lơ như những ngẫu tượng
Tạc từ tín ngưỡng riêng anh.
Những ngọn đèn rủ nhau yêu anh
Tóc anh dài hơn tóc em
Hỡi nàng tiên không đến từ trí tưởng tượng
Mà lộ dần trên những bánh xe khổng lồ, xám xịt
Lăn dòng dọc trong những khoảng cách eo hẹp
Của ký ức địa đàng.
Những ngọn đèn rủ nhau yêu anh
Một thời khắc nọ, quyến rũ, bàng hoàng:
- Em khóc!
Xương tủy của loài người tan chảy như sáp
Em đốt hồn anh giữa buổi hội ngộ vắng vẻ
Của những kẻ bội tình.
Rồi mọi chuyện chảy xuống, lênh lang, lênh lang, những cụm từ
Lúc anh bước vào, thinh lặng, vu vơ
Trong một vũng xoáy đẹp như sự thêu dệt…
Bầy cá thu bay lồng lộng
Hạt cát lửng lơ như những ngẫu tượng
Tạc từ tín ngưỡng riêng anh.
Những ngọn đèn rủ nhau yêu anh
Tóc anh dài hơn tóc em
Hỡi nàng tiên không đến từ trí tưởng tượng
Mà lộ dần trên những bánh xe khổng lồ, xám xịt
Lăn dòng dọc trong những khoảng cách eo hẹp
Của ký ức địa đàng.
Những ngọn đèn rủ nhau yêu anh
Một thời khắc nọ, quyến rũ, bàng hoàng:
- Em khóc!
Xương tủy của loài người tan chảy như sáp
Em đốt hồn anh giữa buổi hội ngộ vắng vẻ
Của những kẻ bội tình.
Rồi mọi chuyện chảy xuống, lênh lang, lênh lang, những cụm từ
Lúc anh bước vào, thinh lặng, vu vơ
Trong một vũng xoáy đẹp như sự thêu dệt…