Tác giả: Hàn Tương Thi
Tôi ngồi nhặt nắng vá mùa đông
khâu mảnh hanh hao để ấm lòng
có sợi bấc nồng khâu chẳng hết
quãng ngày dài mãi phía chiều không.
Dúm sương sương mỏng se se khói
lạnh cả chân mây lẫn đoạn chiều
vết sẹo hôn hoàng bầm tím mãi
chảy tràn trên xóm ngõ đìu hiu.
Gió gió ngông cuồng xô đứt nắng
dây dây từng vệt giá như đồng
khói bếp láng giềng run rẩy đắng
một mùi rơm hẩm mấy mưa giông.
Tôi nhặt nắng mùa khâu tháng chạp
sưởi long đong mẹ, nhọc nhằn cha
tóc vương chiều vội mây sang bạc
cầm nắm mùa quê tết nhập nhòa.
2014
khâu mảnh hanh hao để ấm lòng
có sợi bấc nồng khâu chẳng hết
quãng ngày dài mãi phía chiều không.
Dúm sương sương mỏng se se khói
lạnh cả chân mây lẫn đoạn chiều
vết sẹo hôn hoàng bầm tím mãi
chảy tràn trên xóm ngõ đìu hiu.
Gió gió ngông cuồng xô đứt nắng
dây dây từng vệt giá như đồng
khói bếp láng giềng run rẩy đắng
một mùi rơm hẩm mấy mưa giông.
Tôi nhặt nắng mùa khâu tháng chạp
sưởi long đong mẹ, nhọc nhằn cha
tóc vương chiều vội mây sang bạc
cầm nắm mùa quê tết nhập nhòa.
2014