Người Tình

Tác giả: Trần Khiêm

Không có tên để kêu hay ghi lại
Quá lắm là một con số dễ điền
Dễ sửa
Mặc thêm hai lần áo nỉ
Và xăm lên vếu ba chữ “hiếp tao đi”
Em uống xong một tôi
Lại đái ra một tôi khác cuồn cuộn hơn
Đại khái là không ai đỡ bạc bẽo hơn
Trên miếng vỏ quýt gặm dở
Có lẽ lắm
Em đã núp một cách hoàn chỉnh
Trong đôi mắt con phụng chạm trên cột
Và xiên ngang sườn tôi
Một linh cảm thở, ăn, đi và
Sống
Thế nào là ngỏm?
Dán hai mí lại để nhìn kĩ một làn gió loãng
Một thùng máu rẻ tiền
Một bãi kim cương biết hót
Còn em, đeo khắp mình những ngón chân đoàn tụ
Của tổ tiên tôi
Họ đội chung một cái nón không giành cho kiểu sọ của họ
Được đan bằng những dấu chấm hỏi khô
Họ cùng nhau rỏ dãi
Xuống, thành một trận lũ dịu dàng kín đáo trong gò mối gót chân em
Khi em
Tạo phản từng đặc điểm
Biến giả trá thành bình dưỡng khí
Cho những ngày đã tận thế từ trước
Chưa phân loại
Uncategorized