Tác giả: ShinichiTN
Trời tháng mười hơi chút se se lạnh.
Giọt mưa thu đã thánh thót rơi rơi.
Cơn gió lạ cuốn mưa đến mọi nơi
Rồi để lại biết bao là hoài niệm.
Có khi nào, gió giật mình tự hỏi,
Mưa là ai? Là kí ức len lỏi.
Của một thời, quá khứ dẫu mơ hồ.
Chợt ùa về rồi bỗng hoá hư vô.
Có khi nào, ngoảnh mặt cùng nhìn lại.
Gió đã ngừng mà mưa còn rơi mãi.
Trong khoảng lặng, chốn con tim bồi hồi.
Và nghĩ về miền kí ức xa xôi.
Có khi nào, người ấy vẫn bên tôi.
Tay nắm tay giữ vẻ đẹp tinh khôi.
Một vẻ đẹp dễ chi mà có được?
Nay như thoả nỗi lòng ta mong ước.
Tựa cửa trước nghĩ quá khứ đêm thâu.
Và những gì mình đã có cùng nhau.
Ta hãy giữ nâng niu thành kỷ niệm.
Để có thể gói trọn chút hương yêu.
Dẫu có lạc bước chân chốn cô liêu.
Dẫu có mải đùa chơi với nắng chiều.
Gió hãy nhớ luôn có mưa ở đó,
Luôn âm thầm, lặng lẽ giữa trời thu…
(Bài thơ duy nhất của cô em gái nhỏ) Thu 2011
Giọt mưa thu đã thánh thót rơi rơi.
Cơn gió lạ cuốn mưa đến mọi nơi
Rồi để lại biết bao là hoài niệm.
Có khi nào, gió giật mình tự hỏi,
Mưa là ai? Là kí ức len lỏi.
Của một thời, quá khứ dẫu mơ hồ.
Chợt ùa về rồi bỗng hoá hư vô.
Có khi nào, ngoảnh mặt cùng nhìn lại.
Gió đã ngừng mà mưa còn rơi mãi.
Trong khoảng lặng, chốn con tim bồi hồi.
Và nghĩ về miền kí ức xa xôi.
Có khi nào, người ấy vẫn bên tôi.
Tay nắm tay giữ vẻ đẹp tinh khôi.
Một vẻ đẹp dễ chi mà có được?
Nay như thoả nỗi lòng ta mong ước.
Tựa cửa trước nghĩ quá khứ đêm thâu.
Và những gì mình đã có cùng nhau.
Ta hãy giữ nâng niu thành kỷ niệm.
Để có thể gói trọn chút hương yêu.
Dẫu có lạc bước chân chốn cô liêu.
Dẫu có mải đùa chơi với nắng chiều.
Gió hãy nhớ luôn có mưa ở đó,
Luôn âm thầm, lặng lẽ giữa trời thu…
(Bài thơ duy nhất của cô em gái nhỏ) Thu 2011