Tác giả: Phong Trần
MÙA THU ĐÃ ĐI QUA
Thế rồi mùa thu đã đi qua
Cây bàng trút lá người xa xa mờ
Thế rồi tôi đứng ngẩn ngơ
Nhìn con phố cũ thẩn thơ cõi lòng
Em đi rồi mùa đông sầu đang tới
Gió đông về thấm lạnh cả hồn tôi
Em xa rồi hồn tôi bỗng đơn côi
Nắng nhạt nhòa ôm kín cả bờ vai
Mùa thu ơi có còn trong kỷ niệm
Áng mây hồng đưa lối bước em sang
Lá thu vàng còn vương mùi hương tóc
Để hồn thơ lai láng suối mây ngàn
Nhớ hôm nào mắt em còn hờn dỗi
Một ánh nhìn làm tôi mãi bâng khuâng
Một lời yêu ngập ngừng ta vội nói
Ngoài sân kia tiếng chim hót vang lừng
Có còn mùa thu của xa xưa
Góc phố hẹn hò giờ đã xa lạ
Từng giọt đời ly cà phê đắng
Lặng lẽ nhìn mùa thu mới vừa xa...
Phong Trần
13.11.2020
Thế rồi mùa thu đã đi qua
Cây bàng trút lá người xa xa mờ
Thế rồi tôi đứng ngẩn ngơ
Nhìn con phố cũ thẩn thơ cõi lòng
Em đi rồi mùa đông sầu đang tới
Gió đông về thấm lạnh cả hồn tôi
Em xa rồi hồn tôi bỗng đơn côi
Nắng nhạt nhòa ôm kín cả bờ vai
Mùa thu ơi có còn trong kỷ niệm
Áng mây hồng đưa lối bước em sang
Lá thu vàng còn vương mùi hương tóc
Để hồn thơ lai láng suối mây ngàn
Nhớ hôm nào mắt em còn hờn dỗi
Một ánh nhìn làm tôi mãi bâng khuâng
Một lời yêu ngập ngừng ta vội nói
Ngoài sân kia tiếng chim hót vang lừng
Có còn mùa thu của xa xưa
Góc phố hẹn hò giờ đã xa lạ
Từng giọt đời ly cà phê đắng
Lặng lẽ nhìn mùa thu mới vừa xa...
Phong Trần
13.11.2020