Tác giả: Viễn Phương
Kí Vãng Người Vượt Biển
(Tình Người Viễn Xứ)
Về kí vãng chuyện người vượt biển
Nơi phương trời diệu viễn xa xôi
Tình sầu mấy độ lên ngôi
Bao niềm thương nhớ nổi trôi tâm hồn
Đêm lắng đọng rời thôn xưa cũ
Xuống bến chờ lam lũ bùn dơ
Sông buồn dòng nước lửng lơ
Ru người lặng lẽ đợi chờ bến mơ
Hương biển mặn mịt mờ đôi mắt
Mây nước vờn lạnh thắt hồn đơn
Lòng đau trổi nhịp từng cơn
Con thuyền viễn xứ chập chờn bóng xa
Bọn hải tặc lân la vây bủa
Hãm hại người cướp của thuyền nhân
Nam thời giết, nữ hiếp dâm
Oan khiên chồng chất gian truân tứ bề
Thuyền rong ruổi lê thê biển vắng
Ngày nắng tàn nhạt đắng đôi môi
Đêm sương lạnh phủ một trời
Từng cơn đói khát rã rời xác thân
Bao ảo giác khơi dần tâm não
Người dật dờ lảo đảo hồn hoang
Bềnh bồng trong cảnh gian nan
Trập trùng nghiêng ngả dặm ngàn sóng xô
Rồi chợt đến bến bờ mong đợi
Sống chuỗi ngày mòn mỏi chờ trông
Xa quê niềm nhớ mênh mông
Mịt mờ non nước chất chồng yêu thương
Đời lữ thứ tha hương rong ruổi
Ngày tháng sầu vời vợi tim đơn
Mạch tình chuyển động từng cơn
Buồn nào sánh được nỗi buồn viễn phương
Viễn Phương
(Tình Người Viễn Xứ)
Về kí vãng chuyện người vượt biển
Nơi phương trời diệu viễn xa xôi
Tình sầu mấy độ lên ngôi
Bao niềm thương nhớ nổi trôi tâm hồn
Đêm lắng đọng rời thôn xưa cũ
Xuống bến chờ lam lũ bùn dơ
Sông buồn dòng nước lửng lơ
Ru người lặng lẽ đợi chờ bến mơ
Hương biển mặn mịt mờ đôi mắt
Mây nước vờn lạnh thắt hồn đơn
Lòng đau trổi nhịp từng cơn
Con thuyền viễn xứ chập chờn bóng xa
Bọn hải tặc lân la vây bủa
Hãm hại người cướp của thuyền nhân
Nam thời giết, nữ hiếp dâm
Oan khiên chồng chất gian truân tứ bề
Thuyền rong ruổi lê thê biển vắng
Ngày nắng tàn nhạt đắng đôi môi
Đêm sương lạnh phủ một trời
Từng cơn đói khát rã rời xác thân
Bao ảo giác khơi dần tâm não
Người dật dờ lảo đảo hồn hoang
Bềnh bồng trong cảnh gian nan
Trập trùng nghiêng ngả dặm ngàn sóng xô
Rồi chợt đến bến bờ mong đợi
Sống chuỗi ngày mòn mỏi chờ trông
Xa quê niềm nhớ mênh mông
Mịt mờ non nước chất chồng yêu thương
Đời lữ thứ tha hương rong ruổi
Ngày tháng sầu vời vợi tim đơn
Mạch tình chuyển động từng cơn
Buồn nào sánh được nỗi buồn viễn phương
Viễn Phương