Tác giả: Lãng Khách
Hãy đến và ngồi cạnh tôi trong những buổi chiều tà
Đừng nói gì cả
Cứ lặng lẽ cùng tôi ngắm nhìn dòng người vội vã
Nhìn hoàng hôn rơi chầm chậm xuống chân mình.
Hãy cứ đến đây và ngồi xuống, lặng thinh
Để nghe nỗi đau vọng vang từ đáy tim mình thật khẽ
Để nghe tiếng thầm thì của những cơn gió nhẹ:
"Lúc nào buồn, tôi sẽ đến và ôm người nhé, yêu thương".
Hãy cứ đến và ngồi cạnh tôi, nhìn suốt những con đường
Nơi có biết bao nhiêu dấu chân chỉ một lần qua rồi mất hút
Bởi người ta nghĩ cứ đi thật xa thì mới tìm thấy hạnh phúc
Nhưng cuối cùng, họ cũng trở về trong cay đắng, lẻ loi.
Hãy đến đây và ngồi xuống cạnh tôi
Mặc kệ cuộc đời ngoài kia
Chỉ toàn bão tố…
Đừng nói gì cả
Cứ lặng lẽ cùng tôi ngắm nhìn dòng người vội vã
Nhìn hoàng hôn rơi chầm chậm xuống chân mình.
Hãy cứ đến đây và ngồi xuống, lặng thinh
Để nghe nỗi đau vọng vang từ đáy tim mình thật khẽ
Để nghe tiếng thầm thì của những cơn gió nhẹ:
"Lúc nào buồn, tôi sẽ đến và ôm người nhé, yêu thương".
Hãy cứ đến và ngồi cạnh tôi, nhìn suốt những con đường
Nơi có biết bao nhiêu dấu chân chỉ một lần qua rồi mất hút
Bởi người ta nghĩ cứ đi thật xa thì mới tìm thấy hạnh phúc
Nhưng cuối cùng, họ cũng trở về trong cay đắng, lẻ loi.
Hãy đến đây và ngồi xuống cạnh tôi
Mặc kệ cuộc đời ngoài kia
Chỉ toàn bão tố…