Tác giả: Bùi Nguyên Phong
HẠ TRẮNG
Gọi nắng! Sao nàng không gọi Gió?
Mê chơi lạc bước trời viễn phương.
Bữa ấy chiêm bao lần hạnh ngộ.
New York mơ màng vọng cố hương.
Hạ trắng! Lang thang nơi triền nhớ.
Vai em gầy guộc bóng Tường vi.
Ta hóa thân nhành san hô nhỏ.
Đợi môi em đến bỗng kiêu kỳ.
Tai nghe tha thiết lời biển gọi.
Thùy dương lơi lả ghé môi hôn.
Bờ cát trắng dài trăng huyển mộng.
Vùi sâu vỏ ốc giấu linh hồn.
Lòng ta là biển... Ai không nhớ!
Nha Trang! Em say giấc thiên thần.
Ta viết câu thơ lên vầng trán.
Ngọt ngào nhưng nhức trắng đôi chân.
Lòng ta là sóng vào mắt biếc.
Biển mặn tình em khép hàng mi.
Hoa xinh thơm nồng con bướm đậu.
Ôm khối tình si mãi miết ghì.
Hạ trắng Nha Trang... Vàng New York.
Chiều tím mơ màng giăng lối đi...
Rừng phong thắp đỏ Central Park
Người về lặng lẽ bóng tà huy
Gọi nắng! Sao nàng không gọi Gió?
Mê chơi lạc bước trời viễn phương.
Bữa ấy chiêm bao lần hạnh ngộ.
New York mơ màng vọng cố hương.
Hạ trắng! Lang thang nơi triền nhớ.
Vai em gầy guộc bóng Tường vi.
Ta hóa thân nhành san hô nhỏ.
Đợi môi em đến bỗng kiêu kỳ.
Tai nghe tha thiết lời biển gọi.
Thùy dương lơi lả ghé môi hôn.
Bờ cát trắng dài trăng huyển mộng.
Vùi sâu vỏ ốc giấu linh hồn.
Lòng ta là biển... Ai không nhớ!
Nha Trang! Em say giấc thiên thần.
Ta viết câu thơ lên vầng trán.
Ngọt ngào nhưng nhức trắng đôi chân.
Lòng ta là sóng vào mắt biếc.
Biển mặn tình em khép hàng mi.
Hoa xinh thơm nồng con bướm đậu.
Ôm khối tình si mãi miết ghì.
Hạ trắng Nha Trang... Vàng New York.
Chiều tím mơ màng giăng lối đi...
Rừng phong thắp đỏ Central Park
Người về lặng lẽ bóng tà huy