Em Cứ Trải Lòng Khuây Lãng

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Em Cứ Trải Lòng Khuây Lãng

Quỳnh ạ! Anh thấu hiểu cõi lòng em
Hằng thao thức từng đêm bên mảng trắng
Niềm vương vấn nằng nặng ghị con tim
Chỉ biết trầm, lặng yên tìm khuây lãng...

Cố vói kéo trọn vầng trăng bến mộng
Rút sợi vàng ủ ấm buốt đơn côi
Mượn nét chữ ngậm ngùi đau thả lộng
Đốt canh dài hướng vọng, chốn chơi vơi

Nhưng rồi cũng lắm hồi dâng tê tái
Nỗi bâng khuâng cứ mãi lắc lư buồn
Bút thẫn thờ nhỏ sương vào mảnh giấy
Thắt thẻo nhìn đọng đậy giọt dần tan

Uể oải đứng, em lần ra khung cửa
Ngắm vạt vườn vò võ cảnh đìu hiu
Ngọn lất phất nhẹ khều xoa nức nở
Thế mà sao trăn trở vẫn liêu xiêu

Ngày lại ngày dưới chiều tà lụn tắt
Tay vô lăng, ngước mặt thẳng về đâu
Hình ảnh bóng ửng màu bay phảng phất
Dạ thẫn thờ man mác trỗi vài câu...

Lỡ làng khuya, ánh ngà soi đáy nước
Sóng dập dềnh chèn bước cánh thuyền rong
Hàng bọt trắng bềnh bồng loang phía trước
Tụ tan hoài phả ngược dãy mênh mông

Yêu dấu hỡi! Mặn nồng muôn thắm thiết
Quạnh phương trời da diết sắc thu đan
Em cứ trải cung đàn lên biển biếc
Phôi pha sầu biền biệt nẻo xa xăm...


9/11/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized