Duyên Tình Đây

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Duyên Tình Đây

Dòng ngăn cách đôi bờ dài hai phía
Hướng vọng về lấp loá trải lăn tăn
Vương vấn quá! Ảnh bóng của vầng trăng
Đêm tròn trịa long lanh xoè mặt nước...

Ngày thơ thẩn tới lui hằng mấy lượt
Ngắm con đò lả lướt, khách sang sông
Từ bình minh ửng chiếu, bật tia hồng
Đến rụng nắng mênh mông chìm khắp nẻo

Cái gì đó tận cùng trong tâm não
Lởn vởn hoài, gọi réo mãi triền miên
Khiến bâng khuâng, man mác nỗi ưu phiền
Canh cánh dạ, chẳng yên bề lặng lẽ

Khuya thấm lạnh, lạnh vo tròn trăn trở
Luyến lưu nầy, vàng võ, nghẹn tơ vương
Lác đác mờ dãy phiến đọng hàn sương
Từng giọt nhểu gợi buồn, buồn vời vợi

Chầm chậm cõi thênh thang đùn sẫm tối
Ngọn thẫn thờ, dã dượi vật vờ đưa
Xám chuyển mình kết tụ hoá thành mưa
Rơi rỉ rả, nhẹ khua lời tí tách...

Ai cũng hiểu ngôi nhà xây trên cát
Sẽ một ngày tan tác, dở dang xây
Bởi không chân, dễ nghiêng ngả, lắt lay
Thêm vũ trụ ngập đầy cơn thổi lốc...

Còn duyên đây có thể nào lại khác
Khi ngàn thơ, bàng bạc ngập hồn thơ
Yêu dấu yêu tha thiết đượm bầu mơ
Hình ẩn hiện lững lờ thuyền Sông Phượng...


25/04/2020
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized