Được Tình Mời

Tác giả: Sa Thi

Tình mời đến, nhưng hồn tôi ngần ngại,
Mặc cảm nặng nề bởi đống tội nhơ.
Tình lanh mắt, nhìn tôi khi mới tới
Nhận ra ngay tôi lần lữa vẩn vơ
Tiến lại gần, Tình ngọt ngào đon đả,
Và hỏi thăm tôi xem thiếu thứ chi.
Tôi rụt rè: "Thưa thiếu vị khách quý".
Tình ôn tồn: "Ngươi sẽ chính là y".
"Ô kìa! Vong ơn bội nghĩa như tôi
Có đâu xứng đáng được Ngài mời tới?
Mắt tôi còn không dám ngước trông Ngài".
Tình cầm tay tôi, cười xòa đáp lại,
"Chính ta cũng đã dựng mắt ngươi vậy?"
"Thưa, đúng thế, nhưng mắt đã hư hao
Xin mặc kẻ hèn này! Tôi van lạy"
Tình vẫn khăng khăng: "Không sao không sao!"
"Thì ngươi biết ai gánh chịu giùm chứ?
Bạn yêu dấu, chính ta sẽ hầu ngươi."
Rồi như ra lệnh, Tình nói: "Hãy ngồi
Và chính thịt ta ngươi mau nếm thử."
Tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống và dùng.

Phỏng dịch từ bài thơ Love Bade Me Welcome của thi sĩ John Tavever:
~ John Tavever ~
Love bade me welcome: yet my soul drew back,
Guiltie of dust and sinne.
But quick-ey'd Love, observing me grow slack
From my first entrance in,
Drew nearer to me, sweetly questioning,
If I lack'd anything.

'A guest', I answer'd, 'worthy to be here.'
Love said, 'You shall be he.'
'I the unkinde, ungratefull? Ah, my deare,
I cannot look on thee.
'Who made the eyes but I?'

'Truth Lord, but I have marr'd them: let my shame
Go where it doth deserve.'
'And know you not', sayes Love, 'who bore the blame?'
'My deare, then I will serve.'
'You must sit down', sayes Love, 'and taste my meat.'
So I did sit and eat.

Đã hơn hai ngàn năm nay, Đấng mà thi sĩ John Tavever gọi là “Tình” đó luôn mòn mỏi đợi chờ nơi nhà tạm. Bao người hối hả đi ngang qua, với trăm nghìn lo toan bận rộn. Nhưng hầu dễ mấy ai sực nhớ ra và dừng chân ghé lại viếng thăm Ngài. Ngài vẫn ở đó. Ngài có quyền năng chữa lành, và cất đi mọi gánh lo cho họ. Họ vẫn không màng. Hoặc không hay biết. Nhà tạm vắng tanh. Giê-su buồn!

PUBLISHED ON COMIGO
Chưa phân loại
Uncategorized