Tác giả: Phạm Đức Toản
ĐÔNG VỀ
Thu đã tàn hao héo lá vàng bay
Đong nỗi nhớ đếm thời gian cách biệt
Chôn kỷ niệm mà sao còn nuối tiếc
Vấn vương lòng từ ấy buổi chia tay
Đông đang về se sắt gió heo may
Trời ảm đạm mây mù sương rơi lạnh
Ngày chia ly cảnh đời thêm hiu quạnh
Đâu biết rằng người đó cũng cô đơn
Hỏi tình yêu sao cứ thích dỗi hờn
Bởi yếu đuối con tim buồn dễ vỡ
Buông tay nhau như đời không duyên nợ
Mảnh trăng tình vàng võ đến ngẩn ngơ
Đông đã về lòng trống trải bơ vơ
Hoàng hôn phủ càng thấy đời lạnh giá
Thương khóm cúc thân gầy xơ xác lá
Cũng tủi đời bạc bẽo phận cô liêu.
PĐT
Thu đã tàn hao héo lá vàng bay
Đong nỗi nhớ đếm thời gian cách biệt
Chôn kỷ niệm mà sao còn nuối tiếc
Vấn vương lòng từ ấy buổi chia tay
Đông đang về se sắt gió heo may
Trời ảm đạm mây mù sương rơi lạnh
Ngày chia ly cảnh đời thêm hiu quạnh
Đâu biết rằng người đó cũng cô đơn
Hỏi tình yêu sao cứ thích dỗi hờn
Bởi yếu đuối con tim buồn dễ vỡ
Buông tay nhau như đời không duyên nợ
Mảnh trăng tình vàng võ đến ngẩn ngơ
Đông đã về lòng trống trải bơ vơ
Hoàng hôn phủ càng thấy đời lạnh giá
Thương khóm cúc thân gầy xơ xác lá
Cũng tủi đời bạc bẽo phận cô liêu.
PĐT