Tác giả: Phù Phiếm
ta đứng đây hòang cung bên bờ đó
đứng trắng ngần trong bờ nước mùa hè
hơi mờ sương chen chúc những tiếng ve
vẫn ngạo nghễ trong chiều em xa vắng
nâng chén lên cái sầu sao vẫn đắng
nửa câu thơ không có một giọt tình
câu đồng thiếp không chữ son hóa nhạt
bàn tay ta tìm bóng hạt thủy tinh
chắc vì lời cho nên tâm em dối
còn ta si nên vẫn uẩn tin người
ngọn tên săn em có tẩm mật tươi
cho nên ngọt đã che dòng thuốc độc
trong lòng chữ em viết câu mật khải
lúc trở về em hứa chỉ ngày mai
ta đợi chờ trong nắng sớm đêm dài
cơn mưa rắn đã mổ mềm chân tóc
ta đã dán hồn ta lên một góc
ngọn phướn sầu trong lòng bút phán quan
chữ đang khô trong lòng có thời gian
ngày hạnh ngộ ta tìm nhau kiếp khác
ta bỏ lại những điều không mang được
và tìm ra dòng độc thoại trong lòng
như khoái trá ta cười lên sằng sặc
chữ nghĩa ngày khi lòng vẫn chẩy trong
Phù Phiếm
đứng trắng ngần trong bờ nước mùa hè
hơi mờ sương chen chúc những tiếng ve
vẫn ngạo nghễ trong chiều em xa vắng
nâng chén lên cái sầu sao vẫn đắng
nửa câu thơ không có một giọt tình
câu đồng thiếp không chữ son hóa nhạt
bàn tay ta tìm bóng hạt thủy tinh
chắc vì lời cho nên tâm em dối
còn ta si nên vẫn uẩn tin người
ngọn tên săn em có tẩm mật tươi
cho nên ngọt đã che dòng thuốc độc
trong lòng chữ em viết câu mật khải
lúc trở về em hứa chỉ ngày mai
ta đợi chờ trong nắng sớm đêm dài
cơn mưa rắn đã mổ mềm chân tóc
ta đã dán hồn ta lên một góc
ngọn phướn sầu trong lòng bút phán quan
chữ đang khô trong lòng có thời gian
ngày hạnh ngộ ta tìm nhau kiếp khác
ta bỏ lại những điều không mang được
và tìm ra dòng độc thoại trong lòng
như khoái trá ta cười lên sằng sặc
chữ nghĩa ngày khi lòng vẫn chẩy trong
Phù Phiếm