Chỉ Mối Tơ Vương

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Chỉ Mối Tơ Vương


Em thả bước lối mòn lặng lẽ
Dưới khung mờ quạnh quẽ thê lương
Dạ mang trọn khối u buồn
Thẫn thờ, thất thểu, vấn vương não nề!

Ai nỡ đẩy trăng thề rụng vỡ
Khiến giờ đây trăn trở riêng“ta”
Nghẹn ngào, đau đớn, xót xa
Tự mình móc quả tim ra khỏi lồng

Gửi trả lại mênh mông ngày tháng
Gửi trả người lai láng niềm yêu
Vói tay bứt sợi dây diều
Giữa trời lộng gió xuôi chiều biệt tăm

Để thôi hết bâng khuâng lưu luyến
Thôi chuỗi ngày xao xuyến nhớ nhung
Lan man nghĩ ngợi mông lung
Nỗi sầu da diết quấn tròn tâm tư…!

Bởi không nỡ nhìn đò vắng khách
Chẳng cam tâm thấy đất cằn khô
Thương tình héo hắt chơ vơ
Tái tê buốt giá bên bờ cô đơn

Dẫu tha thiết tiếng đờn réo rắt
Dẫu ngập đầy ngây ngất mê say
Cũng đành dõi cánh chim bay
Mặc cho vàng võ, tháng ngày giá băng…

Hỡi em ơi!Muôn phần thắm đượm
Trả lại người mong muốn người vui
Còn em khắc khoải chơi vơi
Lá vàng phơi ngõ, ngậm ngùi khổ đau!

Ai sẽ quét lá sầu lác đác
Ai khăn tay lau mắt em đang…
Rồi ai trổi khúc cung đàn
Khẻ ru giấc điệp mơ màng tặng em?

Sao có thể bắt tim dừng đập
Đâu thể nào nắng tắt hừng đông
Bóng thuyền nhẹ lướt xuôi dòng
Bến đời… Còn đó! Cõi lòng… Còn đây!



1/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized