Tác giả: Phuongtim
Từ khi em nói lời từ tạ
Nghe cả mùa thu lá rụng vàng
Dưới chiều ảm đạm mầu sương khói
Nỗi buồn hiu quạnh bóng chiều tan.
Nếu xưa đừng đến gieo sầu nhớ
Đừng gợi cho lòng một tiếng yêu
Thì nay đâu có sầu dang dở
Đâu thấy cô đơn buổi hạ chiều
.
Nhung nhớ làm sao mầu mắc biếc
Một chút buồn vương giữa mi sầu
Đã chiếm hồn ta từ dạo ấy
Đã làm thổn thức những đêm thâu.
Mai nầy giữa chốn đời gió bụi
Ta vẫn không quên một bóng hình
Vẫn giữ trong tim tình một thuở
Vẫn người còn đọng mãi trong thơ.
Người đến gieo ta từng giọt nhớ
Để rồi vội vã bước ra đi
Cho ta mang nặng đời tình lỡ
Thêm đoạn thơ buồn khóc biệt ly.
Nghe cả mùa thu lá rụng vàng
Dưới chiều ảm đạm mầu sương khói
Nỗi buồn hiu quạnh bóng chiều tan.
Nếu xưa đừng đến gieo sầu nhớ
Đừng gợi cho lòng một tiếng yêu
Thì nay đâu có sầu dang dở
Đâu thấy cô đơn buổi hạ chiều
.
Nhung nhớ làm sao mầu mắc biếc
Một chút buồn vương giữa mi sầu
Đã chiếm hồn ta từ dạo ấy
Đã làm thổn thức những đêm thâu.
Mai nầy giữa chốn đời gió bụi
Ta vẫn không quên một bóng hình
Vẫn giữ trong tim tình một thuở
Vẫn người còn đọng mãi trong thơ.
Người đến gieo ta từng giọt nhớ
Để rồi vội vã bước ra đi
Cho ta mang nặng đời tình lỡ
Thêm đoạn thơ buồn khóc biệt ly.