Bài Thơ Không Tên Thứ Nhất

Tác giả: Nguyễn Khánh Chân

Em muốn quên thì em cứ quên
Riêng tôi vẫn nhớ những chiều êm
Buổi trưa góc phố che mưa hạ
Bên tách cà phê riêng với em
Bây giờ trời đã bước sang đông
Nhìn chiếc lá rơi chợt héo lòng
Thầm nghĩ tình ai như chiếc lá
Xanh rồi cũng úa nhạt chờ mong
Tôi chẳng trách em -chẳng trách đâu !
Cuộc tình ai biết được nông sâu
Bể dâu rồi cũng là dâu bể
Còn lại trong tim một vết sầu
Người đã cho tôi kỉ niệm hồng
Cùng bao nhung nhớ lẫn chờ mong
Nửa đêm về sáng nghe xao xuyến
Những giấc mơ hoa ngập cả hồn
Cảm ơn em đã cho tôi biết
Cái nghĩa tình yêu của một đời
Nỗi xót xa chen mùi vị ngọt
Và nhiều chua chát lẫn chơi vơi
Khép lại từ đây giấc mộng này
Ta về đỉnh nhớ một chiều say
Bao nhiêu kì niệm như huyền thoại
Ôm mối tình riêng chốn đọa đày
Chưa phân loại
Uncategorized