Tác giả: Trầm Thi
Hồi đáp thơ thầy - Thầy Trần Văn Phương, Huế.
(Bài học bên ngoài khung cửa - 1998)
Ngày xưa em thỏ thẻ hỏi thầy:
"Bao giờ được học bài học lớn nhất?
Trong cả triệu trường, trường nào vĩ đại?"
Thầy bảo: "Khi cổng trường em khép lại.
Ngoài kia tiết học kỳ diệu đợi chờ em." …
Lời thầy năm xưa làm hành trang đặc biệt
Cho tiết học đời em mài miệt, chắc chân
Dẫu đôi lúc có yếu đuối phân vân …
Nhưng niềm tin cố công thầy gieo, dạy
Đã tiếp thêm em lòng can đảm vươn lên
Hạnh phúc thầy gợi: thiện, mỹ … từ, nhân
Em vẫn từng bước, dẫu chập chùng, đeo đuổi
Chân thực hạnh phúc có bao giờ đến vội?
Bởi thành công nào mà chẳng đổ mồ hôi
chẳng bạc tóc, chẳng ngậm ngùi thử thách
chẳng xước da người, va vấp, gian truân…
Em không mong là núi cao hùng vĩ mênh mông
để kiêu hãnh hồn che khuất mất lòng trong
Cũng không mong là “bếp lửa nhỏ chiều đông…
sưởi ấm lòng bầy trẻ thơ khốn khổ bởi …
con người tự mình chỉ sống nửa trái tim!”
Mà Thầy ơi, từng ngày em đang cố,
”Sống trọn trái tim” - để không phụ lời hứa:
Không trở trăn vì … mình gieo khốn khó cho ai!
Đời trầm trải ai cứ đóng đinh ai
Đóng đinh tâm hồn kẻ khác
…bằng nhân danh, giáo điều, vị kỷ
Riêng thầy trò mình hứa sáng lòng thanh khí
Được thua đời xem nhẹ - chuyện bâng quơ!
Hơn kém nhau cũng là chuyện vật vờ …
Thua cả trẻ con chơi trò đánh đáo,
và trò chơi giành nhau mấy trái ổi trái cam.
Ai đã từng trên cao nhìn xuống
trên đỉnh nào cao, hay hành tinh xa nhất
sẽ thấy mình dường như đánh mất,
đánh mất cái nhìn thân quen,
mất cảm quan suốt sâu thân thương đồng loại chung lưng.
Chúng ta sẽ mất đi những điều rất cần sẻ chia:
neo đơn …
bệnh tật, cơ hàn …
Lỗi lầm, vụng về gieo đau thương, chiến tranh …cúi đầu sám hối.
Hãy gần nhau và thương mến nhau hơn
Vì dẫu gì thì mình là đồng loại cả
là giống nòi trong huyết quản, màu da…
Tri thức đời,
Dạ, em hiểu từ lần đầu thầy nói:
”Gớt đã bảo cây đời mãi xanh tươi,
Mà triết lý vẫn một màu xám xịt …”
Em sẽ dặn lòng âm thầm làm một điều rất thật:
”Sống trọn trái tim …” như đã hứa với thầy
Bài học từng ngày thuở rời trường, khung cửa
Đã minh chứng lời thầy dạy, đúng lắm thầy ơi!
Chiều nay ngang trường thấy áo trắng bay bay
Chợt nhớ quá mái đầu thầy tóc bạc trắng
Đường không bụi mà sao em cay mắt
Nhớ thơ thầy nhẹ nhàng sâu xa, thấm thấm:
“bài học bên ngoài khung cửa lớn nhất!”
– Đúng! Thầy ơi! …
tháng tư hai không không sáu
(Bài học bên ngoài khung cửa - 1998)
Ngày xưa em thỏ thẻ hỏi thầy:
"Bao giờ được học bài học lớn nhất?
Trong cả triệu trường, trường nào vĩ đại?"
Thầy bảo: "Khi cổng trường em khép lại.
Ngoài kia tiết học kỳ diệu đợi chờ em." …
Lời thầy năm xưa làm hành trang đặc biệt
Cho tiết học đời em mài miệt, chắc chân
Dẫu đôi lúc có yếu đuối phân vân …
Nhưng niềm tin cố công thầy gieo, dạy
Đã tiếp thêm em lòng can đảm vươn lên
Hạnh phúc thầy gợi: thiện, mỹ … từ, nhân
Em vẫn từng bước, dẫu chập chùng, đeo đuổi
Chân thực hạnh phúc có bao giờ đến vội?
Bởi thành công nào mà chẳng đổ mồ hôi
chẳng bạc tóc, chẳng ngậm ngùi thử thách
chẳng xước da người, va vấp, gian truân…
Em không mong là núi cao hùng vĩ mênh mông
để kiêu hãnh hồn che khuất mất lòng trong
Cũng không mong là “bếp lửa nhỏ chiều đông…
sưởi ấm lòng bầy trẻ thơ khốn khổ bởi …
con người tự mình chỉ sống nửa trái tim!”
Mà Thầy ơi, từng ngày em đang cố,
”Sống trọn trái tim” - để không phụ lời hứa:
Không trở trăn vì … mình gieo khốn khó cho ai!
Đời trầm trải ai cứ đóng đinh ai
Đóng đinh tâm hồn kẻ khác
…bằng nhân danh, giáo điều, vị kỷ
Riêng thầy trò mình hứa sáng lòng thanh khí
Được thua đời xem nhẹ - chuyện bâng quơ!
Hơn kém nhau cũng là chuyện vật vờ …
Thua cả trẻ con chơi trò đánh đáo,
và trò chơi giành nhau mấy trái ổi trái cam.
Ai đã từng trên cao nhìn xuống
trên đỉnh nào cao, hay hành tinh xa nhất
sẽ thấy mình dường như đánh mất,
đánh mất cái nhìn thân quen,
mất cảm quan suốt sâu thân thương đồng loại chung lưng.
Chúng ta sẽ mất đi những điều rất cần sẻ chia:
neo đơn …
bệnh tật, cơ hàn …
Lỗi lầm, vụng về gieo đau thương, chiến tranh …cúi đầu sám hối.
Hãy gần nhau và thương mến nhau hơn
Vì dẫu gì thì mình là đồng loại cả
là giống nòi trong huyết quản, màu da…
Tri thức đời,
Dạ, em hiểu từ lần đầu thầy nói:
”Gớt đã bảo cây đời mãi xanh tươi,
Mà triết lý vẫn một màu xám xịt …”
Em sẽ dặn lòng âm thầm làm một điều rất thật:
”Sống trọn trái tim …” như đã hứa với thầy
Bài học từng ngày thuở rời trường, khung cửa
Đã minh chứng lời thầy dạy, đúng lắm thầy ơi!
Chiều nay ngang trường thấy áo trắng bay bay
Chợt nhớ quá mái đầu thầy tóc bạc trắng
Đường không bụi mà sao em cay mắt
Nhớ thơ thầy nhẹ nhàng sâu xa, thấm thấm:
“bài học bên ngoài khung cửa lớn nhất!”
– Đúng! Thầy ơi! …
tháng tư hai không không sáu