Áo Trắng Em Chơi

Tác giả: Trần Khiêm

Chiều đồng cỏ rung rinh lau bạt rụng
Đỏ trên trời và ửng ở trên môi
Ửng và đỏ vây quanh đời em đứng
Giữa đất trời mộng trắng áo em phơi

Em di chuyển lên lời chim hót gọi
Chim hót lim dim, hót nhẹ hót nhàng
Hót nhanh nhảu như nhịn nhường đón đợi
Bóng đêm về nguôi ngậm ngón nghênh ngang

Trần gian hỡi cớ gì xanh biếc cỏ
Và lau kia trắng xóa ngỡ ngàng chi ?
Và em nữa má hồng môi thắm đỏ
Trắng trên da ấy có nghĩa là gì ?

Em ngoảnh mặt về phương trời ngẩn ngó
Bỏ sau lưng thành phố loài người
Em cứ ngỡ mình là con thỏ
Nhảy tung tăng chiều rạng rỡ môi cười

Nhưng chim hót nhịp nhẹ nhàng nhanh nhảu
Có đôi khi chim hót giọng nhập nhằng
Chiều nhợt nhạt trên đầu em nhắn nhủ
Nhẩn nha nhìn anh thấy áo em nhăn

Chiều đồng cỏ một lần thôi để mất
Em đâu rồi chỉ còn núi đứng xa
Mặt trời đỏ bấy giờ rơi xuống đất
Đôi chân em khép lại dưới trăng tà

Đôi chân em mở ra đầy lối mộng
Rậm rêm ran và mỏng mộng hoen mờ
Thì cũng mộng, nhưng ngàn lau máy động
Của hôm nay còn tái hiện bao giờ ?

Đôi chân đó sẽ không ngừng nhớ tiếc
Vì mai sau là sắp sửa không ngờ
Vì sắp sửa dẫu buồn vui chưa biết
Cũng là lần em rửa bớt ngây thơ
Chưa phân loại
Uncategorized