Tác giả: Trinhcamle
Anh không về... mùa Thu chờ trước ngõ
Gió rụt rè khe khẽ vịn bờ hiên
Lá xôn xao ngấp nghé bám bên triền
Thơ em gởi mùa Thu đâu dám nhận
Cho em hỏi... sao anh còn mãi giận
Những lời thơ đỏng đảnh lúc vô tình
Em trắng đêm ngồi đợi ánh bình minh
Nhờ sợi nắng chuyển đi lời tạ lỗi
Anh không về... vần thơ em bối rối
Biết còn gì viết gởi tặng cho ai ?
Giấu yêu thương trong ngữ điệu u hoài
Có lẽ nào nhìn tình thơ gục chết ?
Anh không về... tan nát lòng, anh biết ?
Và xem như mùa Thu đã mất rồi
Thơ bây giờ lạnh lẽo sống mồ côi
Khi hồn em đã sững sờ tượng đá
Gió rụt rè khe khẽ vịn bờ hiên
Lá xôn xao ngấp nghé bám bên triền
Thơ em gởi mùa Thu đâu dám nhận
Cho em hỏi... sao anh còn mãi giận
Những lời thơ đỏng đảnh lúc vô tình
Em trắng đêm ngồi đợi ánh bình minh
Nhờ sợi nắng chuyển đi lời tạ lỗi
Anh không về... vần thơ em bối rối
Biết còn gì viết gởi tặng cho ai ?
Giấu yêu thương trong ngữ điệu u hoài
Có lẽ nào nhìn tình thơ gục chết ?
Anh không về... tan nát lòng, anh biết ?
Và xem như mùa Thu đã mất rồi
Thơ bây giờ lạnh lẽo sống mồ côi
Khi hồn em đã sững sờ tượng đá