Anh Biết, Em Yêu Dấu (2)

Tác giả: Hà Nguyên Du

Anh biết, em yêu dấu

phóng xe trên freeway không đèn
vàng đèn đỏ chỉ có chạy và chạy như
bài thơ xuôi kiểu hình thức mới mà
em đọc đây rất dài hơi không một

dấu chấm hay dấu phẩy chỉ dùng một
dấu phẩy duy nhất khi lấy tựa đề
để gọi em và nhấn mạnh rằng anh
biết hỡi em yêu dấu đọc có mệt

thì cứ tự do nghỉ và đọc tiếp
khi với thơ cũng như xe chạy trên
freeway chỉ có ngừng và tấp vào
lane an toàn khi nào bị hư đàng

này thơ không có chi trục trặc thì
cứ để tuôn chảy như thác nguồn phải
không hỡi em yêu dấu khác chi nay
mình luôn tiếc xấp thư tình xưa ép

hoa với mớ kỷ niệm tử sinh khi
nhìn tơ nhện bụi vàng quấn quanh bao
vòng thời gian như muốn rã rệu cả
thảy chợt nghĩ phận lá quan ngại sao

thác ghềnh dù khi mưa hạ nhỏ muộn
giọt từ ái như tiếng gọi đò trễ
tràng của Quách Tấn làm lạnh hưkhông
để con sâu võ đoán ngốn ngấu hết

lộc mầm chỉ còn gốc và nhành khô l
ác đác lơ thơ giữa cõi ô trược
lắm bạc hiếm vàng như nhà thơ y
dẫu có dở tiên tri về phận mình

trong tĩnh thức cũng phải ít ra là
một trái nổi trên mọi thứ mặt nước
của những thứ vận mệnh oái oăm ngã
nghiệt phường tuồng ơi thiên nhiên không thể

nhìn con chim biếng lười tiếng hót vào
mỗi sáng trinh tiết trong một vũ trụ
vận chuyển luân hồi như hoa phải thụ
tinh và kết trái để hạt lại cho

đời sau đời sau tợ em thời trăng
phải tự chiếu tia sáng hữu sinh soi
đường hoa mộng kẻo không ngả khuyết
thân lưỡi liềm rồi thở than mờ lu bất

hạnh như ta bị đốn quỵ cây xanh
biến phận giống thanh củi chụm vào cái
lò lửa lịch sử máu xương như tuổi
trẻ bị lợi dụng đầu tư vào những

tham vọng tà đạo bày đặt sơn phết
bóng nhoáng qua số nhãn hiệu quảng bá
tinh vi mà em không thể nhận dạng
kể cả diễn viên chính cũng lim dim

thi sĩ nhớ tới người mẹ tục huyền
để cô đơn lạc lõng gây ra nỗi
khắc nghiệt vì thế ai có thể nhận
dạng nổi bởi nhồi sọ và tẩy não

một cách độc ác của những trò nhân
danh trừ số đông ngoại cuộc đi ngược
rặc ròng như anh là kẻ sinh trên lãnh
sàng thí nghiệm dùng mãi như con chuột

bạch không chết thì cũng bị thương rồi
nhốt vào rọ hiếm khi may mắn thành
công về một loại thuốc nào đó có
lợi cho loài người anh khác chi em

khác chi cây kiểng bị trồng trong chậu
cành lá phải được cắt tỉa đủ thứ
hình thù theo ý muốn của kẻ săn
sóc nó phải thế không hỡi em những

vốn dĩ của cảm xúc cùng trái tim
mỏi mòn trong cơn kinh thiên động địa
của quá khứ đen quến luôn ám ảnh
đến độ mang bệnh tâm thần cho bao

người cả anh nữa với bao sợi thần
kinh chùng thẳng bất thường trên quê ai
vẫn luôn là nơi lạc điệu cho tiếng
đàn thiếu giọng hát yêu thương cho ngày

không ánh dương cho đêm không trăng sao
thiên đàng mà ở lửng lơ trên bầu trời
ngâm nga những câu thơ vần hay đọc
những câu nhảy chữ không phân trường phái

thi ca nghe vẫn có cái cảm xúc
mạnh như sóng công kích quá tải qua
nghiện ngập như thằn lằn mê khói á
phiện của thi sĩ Vũ hoàng Chương hay

mê mẩn những sợi tơ từ nàng tiên
nâu của Beaudelaire nhả ra khi
cho cây không đơm hoa cho bướm ong
thôi nhởn nhơ vườn xanh cho gối chăn

dõi mắt ngoài song cho anh tan vào
mênh mông cho thơ tuôn dòng tuôn dòng
anh biết anh biết ơi em yêu dấu
nhỡ mai sau viên tịch chắc mình chắc

mình sẽ không xuống địa ngục hay lên
thiên đàng mà ở lửng lơ trên bầu
trời ngâm nga những câu thơ vần hay
đọc những câu nhảy chữ không phân trường

phái thi ca nghe vẫn có cái cảm
xúc mạnh như sóng công kích quá tải
qua con thác hỗn mang của dòng thú
tính thử thách cực kỳ cho trí năng

và cảm tính ta ngâm nga thơ để
ngậm nghe tinh nhụy của đóa ẩn
dụ vàng luôn nở ngát trên nhánh cành
ngôn ngữ và thần kinh ắt sẽ giảm

căng căng như tiền thân anh biết hỡi
em yêu dấu nếu như là viên sỏi
sẽ bị chà đạp hạt ngọc sẽ bị
phá vỡ và thế là ta phải ra

sao hay có thể tu như sen trong
đầm bùn biết hóa thân cúi rạp như
lau sậy đồng mặc gió giông cứ siêng
năng nằm khi lắng yên đứng ung dung

nhìn trời vẫy lá xanh với bình
minh tươi nghe nhân gian thao thao nhiều
lời không mấy ai quên thân vì người như
Térésa thánh nhân rạng ngời không

như tên ngoa ngôn nói năng luôn pha
mật ruồi và rồi và rồi em nhớ
không mai sau nơi đâu mình về
bao tóc mơ phai lưa thưa đường ngôi bão

táp mưa sa mãi trên thân cày kiều
rơi kiều rơi đêm đen ba mươi bên
kia mẹ đang nguyện cầu xót xa con
luôn như thân tù công danh nào như

cơn mưa thu lá xanh lá vàng ơi
đua nhau bay mau nói như Nathan
Seiberg là không có không gian hay
thời gian đâu và theo String Theory

lý thuyết dây nay càn khôn có đến
mười một chiều với black hole ví như
Archibald Wheeler đã hút cả vào
như lửa thiêu phực lên rồi tan

mau em biết không thiên kỷ ba là
gì riêng thi ca sẽ thi nhau ra
chi và anh yêu em anh yêu em
nên hư thể nào nghe lạnh đôi chân
như quên mang giày nghe xôn xao như
chờ em đêm nay như chờ em đêm nay..

HÀ NGUYÊN DU
Chưa phân loại
Uncategorized