Tác giả: Luân Tâm
Thương tặng vợ hiền B.T.LUÂN
Đừng nghĩ bệnh đau chi thêm buồn
Đã thề, đã hứa có nhau luôn
Xẻ chia cay đắng dù dâu bể
Hột muối chia hai lẫn hột đường!
Tưởng như hờn giận ghẹo anh chơi
Để thấy mình còn được trẻ thơ
Để thấy trời xanh mây trắng cũ
Đời mình mãi mãi vẫn mộng mơ!
Chúng mình hai đứa bạn văn chương
Rồi đến say mê đến yêu đương
Kết tóc se tơ người ganh tị
Tài tình chi lắm phải đau thương!
Hãy cố quên đi kỷ niệm buồn
Mình vui ngày cũ rộn sắc hương
Bướm bay và áo bay vào mộng
Anh vẫn dìu em dạo thiên đường!
Nắng sớm mưa chiều cũng thế thôi
Mình thương nhau lắm yêu nhiều rồi
Dù bao giông bão không thay đổi
Em vẫn thơ tiên của muôn đời!
Xứ lạ bơ vơ cũng quen dần
Vẫn còn được thấy lại mùa xuân
Hương hoa hương áo em ngày cũ
Ngây ngất nhìn em nhẹ bước gần!
Nhịn ăn nhịn mặc cũng qua rồi!
Yên cửa yên nhà mình đủ vui
Con lớn con ngoan con hiếu thảo
Chung lòng chung bóng đẹp chung đôi!
Trời nắng trời mưa chuyện bất ngờ
Ốm đau tình vẫn nở thành thơ!
Kể như em nghỉ tay làm bếp
Cơm nóng canh ngon đã sẳn chờ!
Nũng nịu chút chơi để anh cưng
Đút ăn đút uống anh càng mừng
Như những ngày xưa anh mơ ước
Trọn đời bồng ẵm Chị Tư Luân! (1)
Em cực nhiều rồi lo nhiều rồi
Cũng cần ngơi nghỉ...chỉ thế thôi
Cơm canh anh vẫn lo xong được
Con vẫn bên em vẫn nói cười!
Chiếc áo ngày xưa thật dễ thương
Đời đời chiếc áo vẫn còn hương
Đi về sớm tối thèm hương áo
Em vẫn ngây thơ vẫn thiên đường...
Im lặng nhìn nhau lòng hiểu lòng
Cần gì nói chuyện quá viễn vông
Em vui anh biết, buồn anh biết
Tuy gọi một đôi... chỉ một lòng!
Mây trắng vẫn bay trời vẫn xanh
Em là đầu óc tay chân anh
Là tim là phổi là hơi thở
Là máu là xương là mộng lành!
Dẫu bệnh mà em vẫn còn đây
Cho anh được sống trọn kiếp nầy
Làm sao anh sống không tim óc
Em phải vui tươi phải cười hoài!
Ai cười mê hoặc tự nghìn xưa
Anh nghĩ ai ai cũng kém thua
Em cười anh thấy thanh cao quá
Và rất an lành...em biết chưa?
Giọng nói ngọt ngào ai cũng khen
Họ hàng người lạ lẫn người quen
Say mê im lặng nghe em nói
Làm anh lo sợ làm anh ghen!
Mưa gió cũng qua nắng đẹp lên
Rồi em hết bệnh anh vẫn hên!
Rồi em lại nói cười đầm ấm
Anh một bên và con một bên!
Không muốn cho ai nghe nữa đâu
Yêu nhau say đắm vẫn nhiệm mầu
Bao đêm thức trắng yêu nhiều quá
Hẹn ước cùng nhau tự kiếp nào?
Quên hết giận hờn hết trẻ con
Còn đây trăng cũ vẫn no tròn...
Em như tiên nữ từ muôn kiếp
Đến để yêu anh và yêu con!
Anh muốn em đừng nghĩ viễn vông
Ngày mai nắng đẹp gót chân hồng
Em anh lành bệnh đời thêm mộng
Tay ấm bàn tay lòng ấm lòng!
Tình vẫn say mê vẫn ban đầu...
Nghìn đời nghìn kiếp vẫn có nhau
Hoa rơi lớp lớp vương đầy áo
Đầy tóc đầy vai đẹp ngọt ngào!
MD 02-10-2002
Luân Tâm
(tức ngày 29 Tết Nhâm Ngọ)
(1) Vợ tôi thứ tư, tên Luân (Bùi Thị Luân). Tôi và vợ tôi biết nhau từ nhỏ, quen nhau rất lâu, yêu nhau rất lâu trước khi kết hôn! Chúng tôi từng học chung các Trường Tiểu Học, Trung Học, Đại Học Văn Khoa SàiGòn. Lúc ở Đại Học Văn Khoa SàiGòn, chưa muốn nhiều người biết chuyện tình của chúng tôi, nên trong lớp, tôi thường gọi vợ tôi là Chị Tư, hoặc Chị Tư Luân! Giống như cách gọi của N.B.Phước, người em họ của vợ tôi, đồng thời là người bạn rất thân của hai vợ chồng tôi.
Đừng nghĩ bệnh đau chi thêm buồn
Đã thề, đã hứa có nhau luôn
Xẻ chia cay đắng dù dâu bể
Hột muối chia hai lẫn hột đường!
Tưởng như hờn giận ghẹo anh chơi
Để thấy mình còn được trẻ thơ
Để thấy trời xanh mây trắng cũ
Đời mình mãi mãi vẫn mộng mơ!
Chúng mình hai đứa bạn văn chương
Rồi đến say mê đến yêu đương
Kết tóc se tơ người ganh tị
Tài tình chi lắm phải đau thương!
Hãy cố quên đi kỷ niệm buồn
Mình vui ngày cũ rộn sắc hương
Bướm bay và áo bay vào mộng
Anh vẫn dìu em dạo thiên đường!
Nắng sớm mưa chiều cũng thế thôi
Mình thương nhau lắm yêu nhiều rồi
Dù bao giông bão không thay đổi
Em vẫn thơ tiên của muôn đời!
Xứ lạ bơ vơ cũng quen dần
Vẫn còn được thấy lại mùa xuân
Hương hoa hương áo em ngày cũ
Ngây ngất nhìn em nhẹ bước gần!
Nhịn ăn nhịn mặc cũng qua rồi!
Yên cửa yên nhà mình đủ vui
Con lớn con ngoan con hiếu thảo
Chung lòng chung bóng đẹp chung đôi!
Trời nắng trời mưa chuyện bất ngờ
Ốm đau tình vẫn nở thành thơ!
Kể như em nghỉ tay làm bếp
Cơm nóng canh ngon đã sẳn chờ!
Nũng nịu chút chơi để anh cưng
Đút ăn đút uống anh càng mừng
Như những ngày xưa anh mơ ước
Trọn đời bồng ẵm Chị Tư Luân! (1)
Em cực nhiều rồi lo nhiều rồi
Cũng cần ngơi nghỉ...chỉ thế thôi
Cơm canh anh vẫn lo xong được
Con vẫn bên em vẫn nói cười!
Chiếc áo ngày xưa thật dễ thương
Đời đời chiếc áo vẫn còn hương
Đi về sớm tối thèm hương áo
Em vẫn ngây thơ vẫn thiên đường...
Im lặng nhìn nhau lòng hiểu lòng
Cần gì nói chuyện quá viễn vông
Em vui anh biết, buồn anh biết
Tuy gọi một đôi... chỉ một lòng!
Mây trắng vẫn bay trời vẫn xanh
Em là đầu óc tay chân anh
Là tim là phổi là hơi thở
Là máu là xương là mộng lành!
Dẫu bệnh mà em vẫn còn đây
Cho anh được sống trọn kiếp nầy
Làm sao anh sống không tim óc
Em phải vui tươi phải cười hoài!
Ai cười mê hoặc tự nghìn xưa
Anh nghĩ ai ai cũng kém thua
Em cười anh thấy thanh cao quá
Và rất an lành...em biết chưa?
Giọng nói ngọt ngào ai cũng khen
Họ hàng người lạ lẫn người quen
Say mê im lặng nghe em nói
Làm anh lo sợ làm anh ghen!
Mưa gió cũng qua nắng đẹp lên
Rồi em hết bệnh anh vẫn hên!
Rồi em lại nói cười đầm ấm
Anh một bên và con một bên!
Không muốn cho ai nghe nữa đâu
Yêu nhau say đắm vẫn nhiệm mầu
Bao đêm thức trắng yêu nhiều quá
Hẹn ước cùng nhau tự kiếp nào?
Quên hết giận hờn hết trẻ con
Còn đây trăng cũ vẫn no tròn...
Em như tiên nữ từ muôn kiếp
Đến để yêu anh và yêu con!
Anh muốn em đừng nghĩ viễn vông
Ngày mai nắng đẹp gót chân hồng
Em anh lành bệnh đời thêm mộng
Tay ấm bàn tay lòng ấm lòng!
Tình vẫn say mê vẫn ban đầu...
Nghìn đời nghìn kiếp vẫn có nhau
Hoa rơi lớp lớp vương đầy áo
Đầy tóc đầy vai đẹp ngọt ngào!
MD 02-10-2002
Luân Tâm
(tức ngày 29 Tết Nhâm Ngọ)
(1) Vợ tôi thứ tư, tên Luân (Bùi Thị Luân). Tôi và vợ tôi biết nhau từ nhỏ, quen nhau rất lâu, yêu nhau rất lâu trước khi kết hôn! Chúng tôi từng học chung các Trường Tiểu Học, Trung Học, Đại Học Văn Khoa SàiGòn. Lúc ở Đại Học Văn Khoa SàiGòn, chưa muốn nhiều người biết chuyện tình của chúng tôi, nên trong lớp, tôi thường gọi vợ tôi là Chị Tư, hoặc Chị Tư Luân! Giống như cách gọi của N.B.Phước, người em họ của vợ tôi, đồng thời là người bạn rất thân của hai vợ chồng tôi.