11. 30 P.m

Tác giả: Daocongdien

11. 30 p.m.

11. 30 p.m.
bốn chữ số và hai mẫu tự trên mặt chiếc đồng hồ điện báo như vậy
dĩ nhiên là gió khi cửa sổ phòng không đóng
ghét hơi mát đỏm đáng giả tạo của máy lạnh
lây phây vài giọt nước của cơn mưa chiều trên đám lá sa-bô-chê
ngôn ngữ
nằm thiu thiu ngù trong hố tiềm thức
và bài thơ là hơi thở của con chim câu bỏ đi từ đêm qua

cần chi ngoài một đêm được lang thang trên mặt đất
đi mà chẳng cần biết về đâu
như con chim câu lạc đường bay
như cây cỏ dại thèm sở hữu một trái tim
để nhận ra rằng mình thật sự là cọng cỏ

thèm được than van
thèm được khổ đau
thèm thương tiếc

và héo khô ẩn dật
một đời tu sĩ vô danh …

mặt trời mọc ban đêm
sự sống mất thăng bằng
mù lòa điếc đặc
bài hòa tấu ‘Love Is Blue’
lâu lắm rồi nghe lại
vẫn làm mình rươm rướm mắt

chưa bao giờ ngạc nhiên và cảm thương
những điều vụn vặt tầm thường như đêm nay
biết đâu con chim tha hương ấy đã gẫy cánh
trên đường quay về chuồng
biết đâu sáng mai công nhân cây xanh sẽ vặt đi cọng cỏ đa cảm
và bản nhạc ‘Tình Yêu Màu Xanh’
sẽ nằm trong bảo tàng viện vĩnh viễn
bởi vì tất cả đều bị gắn vào hai tiếng
ngày xưa …

ĐCĐ
Chưa phân loại
Uncategorized