Tác giả: Nguyễn Gia Linh
Em đã gởi vần thơ lần cuối
Có bao giờ tiếc nuối em ơi ?
Chắc gì em đã cạn lời
Đã quên đi cả một thời yêu nhau?
Vần thơ cuối đã trao đã trả
Để hai người tan rã nợ duyên
Đi qua giấc mộng ảo huyền
Làm sao giữ được lời nguyền với nhau ?
Em cứ đếm những câu trao gởi
Sẽ thấy lòng vời vợi đớn đau
Đường xưa bắt mấy nhịp cầu
Mà nay đổ vỡ để sầu chia xa
Giờ đã hết thiết tha mộng tưởng
Nghe tâm hồn vất vưởng chơi vơi
Vấn vương theo chuyện đổi dời
Dấu yêu trang trải một thời mộng mơ
Chỉ còn lại bài thơ đậm dấu
Cho tâm hồn nung nấu ruột gan
Nhìn trăng thêm nỗi bẽ bàng
Thấy mây tưởng gió hai hàng lệ rơi
Thơ càng viết càng khơi nỗi nhớ
Gợi lại lòng một thuở thương yêu
Biết bao nắng sớm mưa chiều
Giờ quen xóm vắng cô liêu một mình
Bài thơ cuối tiễn tình ly biệt
Gởi trả nhau tha thiết ngày xưa
Xót xa biết nói sao vừa
Niềm riêng giữ nỗi đong đưa trong hồn
Càng nhớ lại hoàng hôn năm đó
Càng nghe lòng nức nở đớn đau
Thương cho mấy lúc nghẹn ngào
Để rồi nghe nỗi xuyến xao vào hồn
Nguyễn Gia Linh
Có bao giờ tiếc nuối em ơi ?
Chắc gì em đã cạn lời
Đã quên đi cả một thời yêu nhau?
Vần thơ cuối đã trao đã trả
Để hai người tan rã nợ duyên
Đi qua giấc mộng ảo huyền
Làm sao giữ được lời nguyền với nhau ?
Em cứ đếm những câu trao gởi
Sẽ thấy lòng vời vợi đớn đau
Đường xưa bắt mấy nhịp cầu
Mà nay đổ vỡ để sầu chia xa
Giờ đã hết thiết tha mộng tưởng
Nghe tâm hồn vất vưởng chơi vơi
Vấn vương theo chuyện đổi dời
Dấu yêu trang trải một thời mộng mơ
Chỉ còn lại bài thơ đậm dấu
Cho tâm hồn nung nấu ruột gan
Nhìn trăng thêm nỗi bẽ bàng
Thấy mây tưởng gió hai hàng lệ rơi
Thơ càng viết càng khơi nỗi nhớ
Gợi lại lòng một thuở thương yêu
Biết bao nắng sớm mưa chiều
Giờ quen xóm vắng cô liêu một mình
Bài thơ cuối tiễn tình ly biệt
Gởi trả nhau tha thiết ngày xưa
Xót xa biết nói sao vừa
Niềm riêng giữ nỗi đong đưa trong hồn
Càng nhớ lại hoàng hôn năm đó
Càng nghe lòng nức nở đớn đau
Thương cho mấy lúc nghẹn ngào
Để rồi nghe nỗi xuyến xao vào hồn
Nguyễn Gia Linh