Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Trong Đó Chẳng Còn Ai
Khốn khó trùm lên giữa bão đời
Hoa tình hé nhụy, gió lay rơi
Vấn vương, lưu luyến tràn tâm khảm
Đành gác sang bên, kiếm đủ nồi!
Lặn lội về quê để “cứu nguy”
Cảnh nhà đang đứng trước suy vi
Đồng khô cỏ cháy...đôi tay mỏi
Lửa sống thanh niên chấp nhận vì…
Cứ thế thời gian chầm chậm qua
Năm năm thôn dã biết bao là
Đêm đêm thao thức sầu cô độc
Những lúc bâng khuâng nghẹn dưới tà
Gặp gỡ thuở nào gợi dấu yêu
Chập chờn, lởn vởn dưới thu chiều
Từng dòng tâm sự, lời trên giấy
Dào dạt, âm thầm dạ lắc xiêu!…
Trở lại thành đô buổi sáng buồn
Tiếng đàn diệu vợi mãi âm chuông
Không gian cách trở, niềm tư lự…
Dĩ vãng đành thôi! Rẽ ngoặt đường…
Thắm thoát qua dần mấy chục năm
Bất ngờ chạnh nhớ một “Vầng Trăng”
Nhớ bài ca ấy, hình thương ấy…
Lối cũ, rêu phong muốn một lần…
Để rồi vĩnh viễn kể từ đây
Câu chuyện ngày xưa kéo thật dài
Gom lại chôn vùi sâu đất lạnh
Bởi vì trong đó chẳng còn ai…
24/1/2019
Nguyễn Thành Sáng
Khốn khó trùm lên giữa bão đời
Hoa tình hé nhụy, gió lay rơi
Vấn vương, lưu luyến tràn tâm khảm
Đành gác sang bên, kiếm đủ nồi!
Lặn lội về quê để “cứu nguy”
Cảnh nhà đang đứng trước suy vi
Đồng khô cỏ cháy...đôi tay mỏi
Lửa sống thanh niên chấp nhận vì…
Cứ thế thời gian chầm chậm qua
Năm năm thôn dã biết bao là
Đêm đêm thao thức sầu cô độc
Những lúc bâng khuâng nghẹn dưới tà
Gặp gỡ thuở nào gợi dấu yêu
Chập chờn, lởn vởn dưới thu chiều
Từng dòng tâm sự, lời trên giấy
Dào dạt, âm thầm dạ lắc xiêu!…
Trở lại thành đô buổi sáng buồn
Tiếng đàn diệu vợi mãi âm chuông
Không gian cách trở, niềm tư lự…
Dĩ vãng đành thôi! Rẽ ngoặt đường…
Thắm thoát qua dần mấy chục năm
Bất ngờ chạnh nhớ một “Vầng Trăng”
Nhớ bài ca ấy, hình thương ấy…
Lối cũ, rêu phong muốn một lần…
Để rồi vĩnh viễn kể từ đây
Câu chuyện ngày xưa kéo thật dài
Gom lại chôn vùi sâu đất lạnh
Bởi vì trong đó chẳng còn ai…
24/1/2019
Nguyễn Thành Sáng