Tình Hoài Vọng

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Tình Hoài Vọng

Đêm sương lạnh, lạnh cả bầu tâm sự
Ý sương buồn, buồn cứ mãi theo ta
Có phải chăng thương nhớ bóng hình xa
Để da diết, ngân nga từ sâu thẳm…

Đây vọng nguyệt nhẹ nhàng, êm ả nắm
Đó tửu hồng sưởi ấm giấc vu sơn
Kia ngọt ngào, thắm thiết, nụ trao hôn
Nọ dào dạt ngàn cơn say ngây ngất…

Nhưng tất cả có nào đâu ảnh thật
Chỉ long lanh vằng vặc giữa trời mơ
Là bức tranh thuỷ mạc ẩn vần thơ
Là nhẹ thổi bên bờ du dương mộng

Hỡi tinh tú đỉnh không gian lồng lộng
Hỡi mây chiều khuấy động dạ sầu đau
Cớ vì sao kết chỉ dưới canh thâu
Nguyện son sắt vẹn câu thề vạn kỷ?…

Để lòng ta lửa thâm trầm âm ỉ
Canh cánh hoài, ghì ghị níu con tim
Nhìn dòng sông thấy lơ lửng mảnh thuyền
Ngắm lam khói, gợi niềm đau chua xót

Không vướng nặng thì tại sao vàng vọt
Dưới thu chiều lối ngõ phủ đìu hiu
Không bâng khuâng vương vấn thật là nhiều
Sao tĩnh mịch nghe kêu từ diệu vợi…

Nhưng hỡi ôi! Vậy mà không thể đợi
Không thể gần, thể nói tiếng yêu “Ai”
Chỉ được làm chiếc bóng giữa tầng mây
Trôi chầm chậm tháng ngày theo ngọn gió…


22/2/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized