Tác giả: PHẠM KHANG ...
Em thân yêu!
Hè đã chín lắm rồi. Nắng đổ lửa xuống con đường anh đi…nắng cong queo trên vệ cỏ…úa nhàu nơi vườn hoa lạ…sắc đỏ chân trời ngầu ngầu da diết cái tình anh không thể quên…cái miền anh không thể không nhớ …
Mặt trời mang khuôn mặt của Thần Lửa…độ nung bạt núi…biển cả sóng gào…tích tụ cho một ngày sấm chớp …bão giông …đã bao năm thành huyết lệ chảy từ thần thoại…chảy từ những thêu dệt thần kỳ Sơn Tinh – Thủy Tinh đến sân giác đấu tơi bời nghĩa dũng, nơi định mặt chỉ tên anh hùng và vòng nguyệt quế…
Anh thì không ảo vọng …đơn giản tâm hồn anh là những dịu dàng mà tình em mang lại…Em vẫn thế…bao dung và yêu anh như hoa không sợ nắng quái của ngày…không sợ quỷ ba đầu…không sợ rắn xưng vương, em à…
Hãy vui lên trong nắng ban mai…rồi nắng sẽ hóa thành vầng mây bạc trôi lang thang mang câu ca của tấm lòng em nhẫn nại…dịu dàng và chan chứa tình yêu thương cho anh một đời thỏa chí cháy lên trong những dòng thơ thao thức và nguyện mãi yêu em…!
PK…
Hè đã chín lắm rồi. Nắng đổ lửa xuống con đường anh đi…nắng cong queo trên vệ cỏ…úa nhàu nơi vườn hoa lạ…sắc đỏ chân trời ngầu ngầu da diết cái tình anh không thể quên…cái miền anh không thể không nhớ …
Mặt trời mang khuôn mặt của Thần Lửa…độ nung bạt núi…biển cả sóng gào…tích tụ cho một ngày sấm chớp …bão giông …đã bao năm thành huyết lệ chảy từ thần thoại…chảy từ những thêu dệt thần kỳ Sơn Tinh – Thủy Tinh đến sân giác đấu tơi bời nghĩa dũng, nơi định mặt chỉ tên anh hùng và vòng nguyệt quế…
Anh thì không ảo vọng …đơn giản tâm hồn anh là những dịu dàng mà tình em mang lại…Em vẫn thế…bao dung và yêu anh như hoa không sợ nắng quái của ngày…không sợ quỷ ba đầu…không sợ rắn xưng vương, em à…
Hãy vui lên trong nắng ban mai…rồi nắng sẽ hóa thành vầng mây bạc trôi lang thang mang câu ca của tấm lòng em nhẫn nại…dịu dàng và chan chứa tình yêu thương cho anh một đời thỏa chí cháy lên trong những dòng thơ thao thức và nguyện mãi yêu em…!
PK…