Thoảng Lùa Tái Tê

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thoảng Lùa Tái Tê

Chàng đi, đi mãi không về
Gối chăn giũ bỏ, câu thề vùi chôn
Mỏi mòn thiếu phụ bồng con
Vọng phu hoá đá, sườn non thẫn thờ...

Ngàn năm sóng vỗ ven bờ
Mênh mông tuế nguyệt, ngẩn ngơ ánh vàng
Xót thương thân phận của nàng
Ngỡ ngàng gánh chịu phũ phàng ly tan

Nào hay điệp khúc cung đàn
Nhẹ nhàng êm ả, ngập tràn du dương
Bất ngờ lá rụng, sương buông
Hàn châu đẫm khoé, nghẹn buồn chơi vơi

Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa treo lủng lẳng, nửa rơi mịt mùng
Để mây, sương khói lạnh lùng
Lững lờ chầm chậm giữa vùng khuyết treo

Bên nầy thắt thẻo tiếng kêu
Tâm tư héo hắt, tiêu điều đắng cay
Phía kia day dứt chuỗi ngày
Luân thường đạo lý, đoạ đày con tim

Ai hiểu thấu, cho nỗi niềm
Kẻ tìm quên lãng, lặng yên góc sầu
Người mang thống thiết khổ đau
Màn đông tuyết trắng, nghẹn ngào, xót xa...

Sao giăng khuya vắng lập loè
Bâng khuâng, thao thức, la đà gió đưa
Chạnh lòng câu chuyện tình xưa
Trớ trêu oan nghiệt, thoảng lùa tái tê...


30/06/2020
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized