Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1375)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1375)

Rã Rượi Hồn Hoa

Nàng bất động trên sàng trơ trọi
Giọt thảm sầu len lỏi quặn đau
Chang chang miếng lụa nhạt màu
Sợi tơ lệch mối nhăn nhàu xác xơ

Hoàng hôn tím thẫn thờ đỉnh núi
Ngọn cuồng phong giũ bụi mịt mùng
Chuyển trời vần vũ toé tung
Cơn lốc chập chùng lá rụng cành văng

Rơi hụt hẫng dùng dằng nhiệt huyết
Sức cạn cùng đành tuyệt vọng duyên
Bấy lâu đắp mộng phỉ nguyền
Chừ loang sương khói lách xuyên cửa thành

Đơn vóc ngọc mỏng manh xứ lạ
Ôm niềm riêng buồn bã tháng ngày
Chơi vơi quạnh quẽ heo may
Xuân Thu Đông Hạ an bày thế gian

Nỗi bỉ ngạn châu tràn gối lạnh
Tình mông mênh tạo cảnh ba đào
Tin yêu song lưỡi bén dao
Nghĩa ân buôn bán ngân trao đoạt phần

Ôi nghiệp quả tham sân vất vưởng
Tấm chân như rớt ngưỡng luân hồi
Thênh thang bể biển dần trôi
Chàng nào tường tận để rồi xát thương

Bao tuế nguyệt dặm trường chung bước
Nay đoạn lìa trở ngược thuyền rong
Nước dâng ngập sóng cuộn dòng
Mỉa mai chì chiết nát lòng nhói tim

Nợ há đặng im lìm rẽ lối
Nỡ chua cay thả bội bạc chi
Khiến giây thống khổ siết ghì
Hồn tan phách lạc lâm li canh dài

Dầu lỡ dở trần ai cam chịu
Chuỗi cô liêu nặng trĩu vai mềm
Vẫn mong Chàng được hoài êm
Ấm chăn nệm sưởi hằng đêm giấc nồng

Sao chí hướng chìm giông mải miết
Chữ tào khang điểm kiệt quệ khơi
Giữa khuya gió dạt tơi bời
Thấu chăng Yêu hỡi! Rã rời xót xa

Bút tâm sự cũng là lời cuối
Hãy rượt theo bóng đuổi mộng hình
Cầu sao Bắc Đẩu thất tinh
Sáng soi hoài bão Thiên Đình Chàng du.


July 18, 2019
Tam Muội


Tâm Sự Với Nàng

Chim vướng đạn rớt bờ quạnh quẽ
Dưới khuya mờ lấp loé đầu non
Nỗi niềm quặn thắt từng cơn
Nhìn thân vàng vọt, hận tròn tâm can...

Còn đâu nữa ánh vàng trải mộng
Đâu biển trời lồng lộng, thênh thang
Đâu đêm tắm bóng trăng thanh
Lâng lâng, dào dạt, trọn dành nấu nung

Nay bốn phía mịt mùng chuyển đến
Phơi nằm kia bến vắng, không đò
Trầm u, ảm đạm, chơ vơ
Giữa màn tĩnh mịch, vật vờ gió đưa!

Ráng ngoi dậy lần ra khỏi tối
Thân rã rời, nhức nhói, tái tê
Bước chân khập khiễng cố lê
Từ từ chút một hướng về mé sông

Khom hốt nước rửa dòng máu tụ
Phả khô bầm dính chỗ, bám da
Tróc rơi, tan nhạt dần dà
Dưới chiều lững thững bóng tà kéo mây

Đảo quanh quất nào ai lai vãng
Chỉ sương mờ bảng lảng nhẹ trôi
Muốn gào, muốn thét, kêu Trời
Mà trong đã nghẹn cứng rồi tự nao

Khuya giá lạnh xạc xào loáng thoáng
Bụng đói meo, choáng váng, ngả nghiêng
Ô hay! Không lẽ nằm yên
Đợi chờ quỷ sứ dẫn miền âm gian?

Ngước há miệng hớp vàng sắp rụng
Ngẩng cao đầu cố đụng mảng đêm
Tận sâu thăm thẳm trái tim
Hú lời dũng liệt quyết tìm lộ sinh

Dần vượt thoát cảnh tình thống khổ
Thu bóng hình ngõ phố đìu hiu
Âm thầm lặng lẽ sớm chiều
Nửa tay gieo hạt, nửa khều ánh trăng...

Bầu chầm chậm rụng tan sợi nắng
Góc hiên nhà hụt hẫng còn đây
Đêm đêm thả cánh hồn bay
Khiến xui bất chợt bèo mây gặp Nàng

Từ tiềm thức cung đàn yêu dấu
Cõi lòng Ta đau đáu vấn vương
Ngập tràn lai láng niềm thương
Nào đâu phụ bạc để buồn cho em...


20/7/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized