Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (240)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Nỗi Niềm Chiếc Bóng

Dãy đen lấn đẩy ánh hồng
Từ từ lụn tắt cuối dòng sông xa
Tối tăm xoè cánh trải ra
Phủ trùm khắp nẻo chuyển tà chiều hôm!

Âm u quấn lấy mảnh hồn
Gieo ngàn ảm đạm, từng cơn vật vờ
Hừng đông mới đó muôn thơ
Giờ đây ráng tắt, thẫn thờ gió mây

Hôm nào nắm chặt bàn tay
Ngập tràn sức sống đong đầy trong tim
Giờ đây mỏi cánh bay chim
Vườn thu nép bóng, quay tìm hồn xưa

Những đêm rực ánh trăng khuya
Nhớ nhung lãng đãng loang về thuở xanh
Nghe lòng vương vấn xa xăm
Từng cơn sóng gợn, lăn tăn chập chờn!

Những đêm khuất lặn ảnh tròn
Mái hiên thổn thức, héo hon mảnh sầu
Gió khua cành lá lao xao
Bao nhiêu réo rắt, bao dào dạt khơi

Một thu đánh cắp cuộc đời
Một chìm biển hận xác trôi bồng bềnh
Một đau vỡ mảnh trăng tình
Một buồn thui thủi, chỉ mình với đêm

Bao năm khập khiễng dần quen
Đường dài trải bước không đèn, nương trăng
Khi đen chiếm cả khung tầng
Thu hình lặng lẽ, chậm lần bước đi!

NTS

LẺ LOI

Bơ vơ cuối bãi đầu ghềnh
Đời như chiếc bách lênh đênh mỏi mòn
Tấc lòng một cõi héo hon
Thờ ơ nước chảy đá mòn buông xuôi

Đời là một cuộc rong chơi
Trùng dương sóng đẩy xa khơi vẫy vùng
Khát thèm một chút tương phùng
Lỡ chân lạc bến để lòng hoang mê

Nhạt thu ở cõi đi về
Lá vàng rải kín nặng nề bước chân
Lối xưa một chút tần ngần
Hàng cây xơ xác hoa tàn lá thưa

Giật mình gặp lại cơn mưa
Áo em ướt lạnh gió lùa đường trơn
Thoáng đâu con mắt dỗi hờn
Tấm chân tình đã bạc sờn phôi phai

Xa rồi gót đỏ trang đài
Hết rồi mã trúc thanh mai hôm nào
Vắng trăng rồi thiếu cả sao
Kể chi ván thấp thuyền cao khó chèo

Đi trong tiếng gió đìu hiu
Mông lung lời trách lời yêu mập mờ
Ta về bến để đợi đò
Lặng nghe đâu đó tiếng hò...Lẻ loi.

TH
Chưa phân loại
Uncategorized