Tác giả: Dã Tràng Cát
Thơ chở tình tôi đi đâu
Trên thuyền đời lặng lẽ ngược xuôi
Con nước này có nẻo đường nào chưa tới
Với thơ tôi
Với phận mình bé nhỏ!
Ai giữ cuộc đời tôi
giữa truân chuyên
giữa bôn ba
giữa ậm ì năm tháng
Mà hồn thì cứ muốn bổng bay
Muốn thoát lên
Muốn nhoi vào miền tĩnh lặng.
Ai khiến cuộc đời tôi đua chen gây hận thù vương bao điều u tối
Mà trí lòng tôi chỉ muốn xuôi tay trao phận mình thống hối.
Thơ chở đời tôi đi đâu!
Tôi muốn được vào trong tôi để tìm mình theo năm tháng
Thơ có giúp được không,
Xin đừng để tôi lộn nhào tâm trí
Trong hoang mang
Trong phẫn nộ đời thường!
Thơ đang dìu tôi đi đâu trên từng ngõ vắng
Để nghe những tiếng thở dài của những đêm trường chờ đợi
Một buổi sáng tinh mơ
Ước bình minh
Tôi thấy tôi trong em thơ
Tôi thấy tôi trong ánh mắt nhìn đời với bao điều lạ lẫm.
Những ai kia
Đang nói
Đang cười
Đang bận bịu cuộc bon chen
Để đi tìm những tháng ngày nhàn rỗi
Thoảng rơi vào hư vô không cần một cứu cánh.
Đời thì cứ già đi
Thơ thì luôn trẻ lại như tấm linh hồn nằm ngoài thể xác.
Thơ không trọng lượng sao nhấc nổi đời tôi
Những phút giây nặng nề bĩ cực
Những ham muốn đê hèn
Thơ đã làm sao tôi,
Khi những nếp da này vẫn cứ nhăn nheo cùng năm tháng mà dại khờ thì vẫn cứ triền miên.
Nhưng dại khờ điều chi khi thơ chưa đem lòng tin tới
Thơ chẳng để tôi lạc dòng giữa những con nước kiêu căng.
Thơ tôi,
Thần trí tôi,
Thánh thần của tôi
Là xương vóc,
Là hình hài
Là tên gọi
Là cái“có”trong tôi.
Sẽ không hư đi mà nuôi tôi lớn dậy.
Thơ chở tôi vào cuộc tình viên miễn với Cha tôi
Thơ đón tôi băng qua bao cánh đồng chết
Cho cuộc tái sinh với ngọn nguồn
Của đời dâng!
Thơ còn chở tôi đi đâu trên thuyền tình tìm bến yêu thương
Thơ cho tôi đong đầy những ánh mắt
Thơ tươi rói tim tôi những nụ cười nở kín giữa vườn yêu
Thơ như luôn đưa tôi đi vào những con đường vô định
Của những hạnh phúc nhỏ nhoi mà ngập tràn ánh nắng vị tha.
Đó chiếc thuyền thơ
Thuyền thơ tôi
Chiếc thuyền thơ be bé mà mong chở khẳm một niềm tin yêu bùng nổ
Giữa nhân sinh
Dù chẳng át được tiếng bom
Chẳng lăn nổi hạt cát của dã tràng mà biển đông chỉ bằng cặp mắt tí,
Chẳng làm nổi điều chi
Chỉ biết ngậm nghe lời ru của Thượng đế
Thoảng giữa hồn thơ
Mỗi sớm
Mỗi chiều
Mỗi nhịp đập của con tim.
Thơ tôi muốn cùng rủ anh rủ em rủ chị
Thơ chúng ta kết vòng nối yêu thương
Trong bổn phận
Trong vươn cao
Trong hướng thượng
Trong đồng tâm hợp lực
Muôn muôn điệu múa của làn thơ
Thảy cùng về một nguồn cội.
Thơ tôi ơi,
Xin chở tôi về với Cha hiền.
Dã Tràng cát
Một sớm tinh mơ mùa Đông Hà nội 2013.
Trên thuyền đời lặng lẽ ngược xuôi
Con nước này có nẻo đường nào chưa tới
Với thơ tôi
Với phận mình bé nhỏ!
Ai giữ cuộc đời tôi
giữa truân chuyên
giữa bôn ba
giữa ậm ì năm tháng
Mà hồn thì cứ muốn bổng bay
Muốn thoát lên
Muốn nhoi vào miền tĩnh lặng.
Ai khiến cuộc đời tôi đua chen gây hận thù vương bao điều u tối
Mà trí lòng tôi chỉ muốn xuôi tay trao phận mình thống hối.
Thơ chở đời tôi đi đâu!
Tôi muốn được vào trong tôi để tìm mình theo năm tháng
Thơ có giúp được không,
Xin đừng để tôi lộn nhào tâm trí
Trong hoang mang
Trong phẫn nộ đời thường!
Thơ đang dìu tôi đi đâu trên từng ngõ vắng
Để nghe những tiếng thở dài của những đêm trường chờ đợi
Một buổi sáng tinh mơ
Ước bình minh
Tôi thấy tôi trong em thơ
Tôi thấy tôi trong ánh mắt nhìn đời với bao điều lạ lẫm.
Những ai kia
Đang nói
Đang cười
Đang bận bịu cuộc bon chen
Để đi tìm những tháng ngày nhàn rỗi
Thoảng rơi vào hư vô không cần một cứu cánh.
Đời thì cứ già đi
Thơ thì luôn trẻ lại như tấm linh hồn nằm ngoài thể xác.
Thơ không trọng lượng sao nhấc nổi đời tôi
Những phút giây nặng nề bĩ cực
Những ham muốn đê hèn
Thơ đã làm sao tôi,
Khi những nếp da này vẫn cứ nhăn nheo cùng năm tháng mà dại khờ thì vẫn cứ triền miên.
Nhưng dại khờ điều chi khi thơ chưa đem lòng tin tới
Thơ chẳng để tôi lạc dòng giữa những con nước kiêu căng.
Thơ tôi,
Thần trí tôi,
Thánh thần của tôi
Là xương vóc,
Là hình hài
Là tên gọi
Là cái“có”trong tôi.
Sẽ không hư đi mà nuôi tôi lớn dậy.
Thơ chở tôi vào cuộc tình viên miễn với Cha tôi
Thơ đón tôi băng qua bao cánh đồng chết
Cho cuộc tái sinh với ngọn nguồn
Của đời dâng!
Thơ còn chở tôi đi đâu trên thuyền tình tìm bến yêu thương
Thơ cho tôi đong đầy những ánh mắt
Thơ tươi rói tim tôi những nụ cười nở kín giữa vườn yêu
Thơ như luôn đưa tôi đi vào những con đường vô định
Của những hạnh phúc nhỏ nhoi mà ngập tràn ánh nắng vị tha.
Đó chiếc thuyền thơ
Thuyền thơ tôi
Chiếc thuyền thơ be bé mà mong chở khẳm một niềm tin yêu bùng nổ
Giữa nhân sinh
Dù chẳng át được tiếng bom
Chẳng lăn nổi hạt cát của dã tràng mà biển đông chỉ bằng cặp mắt tí,
Chẳng làm nổi điều chi
Chỉ biết ngậm nghe lời ru của Thượng đế
Thoảng giữa hồn thơ
Mỗi sớm
Mỗi chiều
Mỗi nhịp đập của con tim.
Thơ tôi muốn cùng rủ anh rủ em rủ chị
Thơ chúng ta kết vòng nối yêu thương
Trong bổn phận
Trong vươn cao
Trong hướng thượng
Trong đồng tâm hợp lực
Muôn muôn điệu múa của làn thơ
Thảy cùng về một nguồn cội.
Thơ tôi ơi,
Xin chở tôi về với Cha hiền.
Dã Tràng cát
Một sớm tinh mơ mùa Đông Hà nội 2013.