Tác giả: Trương Thái Du
Những Tờ Lịch Mồ Côi
Cho anh một thoáng áo vàng. xa buông sợi nắng giăng ngang mắt cười. cho anh chút xíu da trời. nhuộm xanh ngày tháng như hồi còn em. nhớ ai thu...
Nốt Nhạc Chiều Mưa
Một ngày mưa. một ngày chưa vội đi. chớm gió bấc Anh Đào đã nở. em sợ mùa đông hay trả nắng cho thu. xuân còn xa. đã đếm tuổi ta rồi. một ngày...
Nửa Giấc Mơ
Đôi tình nhân lẫn trong sương không có thật. thiên đường vắng sao. may có ly trà cỏ ngọt. mới nhận ra Đà Lạt và em. mỏng tang sợi dương cầm...
Sa Mạc
Cát cháy. nắng lửa. gió khô. lốt chân người hay dấu hỏi. ốc đảo đan xen. nhàm chán và vô nghĩa. khi sự nhẹ dạ không còn là gánh nặng. niềm...
Trong Sương
Mắt sương lạc mất buổi chiều. tóc sương xõa gió xiêu xiêu dáng đồi. khăn sương ta trải em ngồi. tay sương che lạnh ủ lời dịu êm. mùi sương căng...
Viết Trong Đêm Mưa
Chớp loá. mặt người lát cắt thời gian. sấm rền. vỡ rơi phút giây còn rất mới. lối em. hoa phượng đỏ bầm dập dềnh hè phố. sụt sùi mưa hạ. ta...
Vô Đề
Mười tám tuổi ta còn trẻ quá. ngày tháng mênh mông si đắm mộng phù du. ba mươi tuổi mới biết bóng em là hư ảo. mùa trăng lại về. thi sĩ đã theo...
Vọng Viếng
Hoa trắng. chiều đông. bốn bánh xe chầm chậm. nhạt nhòa khung ảnh. ánh mắt ủ ê. trống rỗng. phố nghèo. giấy bạc vàng. dán chặt mặt đường...
Đà Lạt Phố
Chưa hết phố đã hết đồi. đâu tóc thông và mắt sương ký ức. hương dậy thì chôn dưới móng bê tông? đành xẻ núi mà đi. nhói đau trầm tích đỏ...